Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 154 : Diệt Tuyệt Quang Châm
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Quay sang nói với Tịch Nhược Tĩnh mấy câu cáo lỗi, Nhạc Vũ bước về phòng mình, nhân tiện liếc về Lâm Trác hiện giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu thức tỉnh một cái.
Còn Nhạc Băng Thiến thì ngồi trong phòng nàng nhắm mắt ngồi xếp bằng, tựa hồ đang ở trạng thái nhập định. Nhạc Vũ biết muội muội mình đang dốc hết sức chuyên tu công pháp.
Công pháp mà trước đây Nhạc Băng Thiến tu tập là một công pháp Mộc hệ có tên là Tổn dự chỉ. Bất quá mấy ngày gần đây hắn có phân tích qua thân thể muội muội mình. Với tư chất của Nhạc Băng Thiến, thật ra thì công pháp thích hợp nhất phải là Thủy hệ cùng Băng hệ. Cho dù sự mạnh mẽ của kinh mạch thuộc tính thủy hay cảm giác với Thủy linh Băng linh đều vượt xa thường nhân. Trong mười mấy bản vũ kỹ cao cấp mà Tịch Nhược Tĩnh đưa cho hắn vừa khéo lại có một quyển pháp quyết nội công tên là Bích Thủy Băng Vân quyết, băng thủy song tu là thích hợp nhất với Nhạc Băng Thiến.
Về phần phương diện tổn hại kinh mạch. Nhạc Vũ hiện giờ tuy là không cách nào, nhưng chỉ giữ cho muội muội một tốc độ tu hành tương đối cao thì sau này hắn cũng chưa chắc không có cách giải quyết. Dù sao Bích Thủy Băng Vân quyết này cũng có chỗ độc đáo của nó.
Lần đi Lê thành này tuy là được Tịch Phù Sư mời, bất quá bên trong tộc sau khi biết được cũng nhờ cậy hắn thuận tiện chiếu cố cho thương đội Nhạc gia thành Bắc thượng. Gần đây phía nam đại loạn, rất nhiều võ sư lưu vong kết thành đảng cướp, cộng thêm trường phong ba hơn mười ngày trước nên mấy vị quản sự cao tầng Nhạc gia cũng rất lo lắng cho an toàn của thương đội.
Theo như lời của Tịch Nhược Tĩnh nói thì chợ của những tán tu một tháng chỉ mở một lần. Tháng vừa rồi đã mở nên phải chờ vào hai mươi mấy ngày nữa, Nhạc Vũ cũng không trì hoãn thêm, thuận tiện mang theo Nhạc Băng Thiến để dễ dàng chỉ điểm việc chuyển đổi công pháp và tu hành sau này.
Nếu như đổi lại trước kia, Nhạc Băng Thiến nhất định sẽ nghi ngờ. Nhưng hiện giờ nàng đối với hắn nói sao nghe vậy, ngoan ngoãn hơn không biết bao nhiêu lần.
Thấy hai người không việc gì, Nhạc Vũ lúc này mới quay lại gian phòng mấy quản sự của thương đội an bài cho hắn. Mới vừa tiến vào trong đó, hắn đã thấy Sơ Tam đang mở to mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, tựa hồ mới vừa từ trong mộng tỉnh lại.
Kể từ khi hôm Nhạc Vũ lấy ngự thú Tiêm linh thuật để thức tỉnh loại thần thông thần bí kia của Sơ Tam thì nó vẫn lâm vào hôn mê chưa từng tỉnh lại.
Nhạc Vũ vốn là vì thế lo lắng không dứt. Cũng may hắn phân tích thân thể Sơ Tam thì thấy bên trong không có gì dị thường, thậm chí thể chất và kinh lạc đều được đề cao với biên độ lớn. Thậm chí từ kinh lạc chủ còn mọc ra vô số kinh lạc nhỏ tỏa ra khắp thân thể, độ phức tạp đã gần bằng một phần tư trong cơ thể người, hơn nữa cực kỳ tráng kiện.
Bất quá Nhạc Vũ vẫn không để lộ sắc mặt, chỉ tò mò hỏi:
- Tịch lão, ngài biết được thần thông này của Kim Hoàng Tước?
- Thiên phú kỳ thuật của thần thú khổng tước là ta tình cờ đọc được trong một quyển sách, chẳng qua hôm nay mới xem như chân chính nhìn thấy.
Tịch Nhược Tĩnh lắc đầu, sau đó thu hồi tầm mắt:
- Tiểu hữu chớ giận, mới vừa rồi ta chỉ là lo lắng ngươi gặp nạn nên mới theo tới. Dù sao nơi này vẫn còn có thể có người của Thừa Vân môn. Ta đứng đằng xa cảm giác được linh lực biến động mãnh liệt, không ngờ lại là như vậy.
Thấy ánh mắt của Tịch Nhược Tĩnh, rồi lại nhìn hai lỗ thủng mà quang châm làm ra, trong lòng Nhạc Vũ lúc này mới có chút thoải mái, nghĩ thầm thì ra thần thông của Sơ Tam tên là Ngũ Sắc Thần Quang. Sau đó trong lòng hắn lại vừa động, chẳng lẽ nói mới vừa rồi chẳng lẽ Tịch Phù Sư này cũng không phát hiện một màn những điểm sáng kia rơi xuống làm Khiên hồn trâm của hắn mất đi hiệu lực?
Tịch Nhược Tĩnh lại nói tiếp:
- Nhạc tiểu đệ, thứ cho lão hủ vừa mới quen ngươi nhưng vẫn nói một câu. Ta thấy sau này Ngũ Sắc Thần Quang của linh cầm chưa tới cần thiết lúc thì tốt nhất nên giấu đi. Thần thông thiên phú có uy lực như vậy, cho dù là ở trong tu chân giới, chỉ sợ cũng là hiếm thấy. Nếu bị người khác biết được chỉ sợ là họa không phải là phúc!
Nhạc Vũ nhất thời hơi sững lại, chân tâm thật ý thi lễ với lão nhân trước mặt.