Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 170 : Tĩnh hải biệt phủ

Ngày đăng: 20:44 20/04/20




- Đi lên bậc thang kia chắc là khó khăn, vậy thì tìm cách đi qua vách động đi...



Nhiễm Lực đột ngột lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hai người. Nhạc Vũ quay đầu lại thì thấy hắn đang vỗ vỗ lên nham thạch.



Nhạc Vũ không cần dùng năng lực phân tích cũng biết sau tầng nham thạch kia nhất định là có kim khí nào đó, nếu không đã không thể ngăn cản yêu thú mạnh mẽ đánh vào. Ngoài ra mới vừa rồi lúc hắn đào bới bên ngoài đã phát hiện chung quanh đây có quáng mạch tử cương vẫn kéo dài đến đây. Loại tử cương này cũng là một trong những loại vật liệu nổi danh kiên cố dùng trong luyện kiếm.



Nếu muốn từ đây đào vào vậy thì quá không thực tế. Hắn tới giờ vẫn chưa tìm được vũ khí thay thế thanh hắc thiết kiếm trong tay khôi lỗi nên cũng không định hủy đi ở nơi này.



Nhiễm Lực cũng ý thức được vấn đề này, nhăn nhó nói:



- Thiếu gia, không thể nào vào bảo sơn mà tay không về nhà được.



Nhạc Băng Thiến cũng ra vẻ tiếc nuối. Bất quá vấn đề khó khăn hiện giờ rõ ràng không phải có thể giải quyết được với năng lực của bọn họ.



Về phần thực lực của Côn Bằng cũng chỉ tương đương với yêu thú cấp năm. Ngay cả yêu thú cấp năm có thực lực kinh nhân cũng không làm được gì thì càng không cần phải nói Côn Bằng.



Nhiễm Lực làu bàu một hồi, còn Nhạc Vũ vẫn lạnh lùng liếc hắn một cái. Bình tĩnh xem xét thì thấy nếu không có biện pháp chính là biện pháp tốt, nếu có người nào lấy được Bắc hải Tàng Trân Các thì nhất định sẽ báo thù bọn họ, nhưng trong lòng Nhạc Vũ cũng không cam lòng



Một số pháp trận hắn học được chỉ liên quan đến khôi lỗi, còn Ngũ Hành Tụ Linh Trận bản thân hắn sáng tạo ra thì cũng chưa đủ hoàn thiện.



Nếu để cho hắn hai năm ba năm nữa thì nói không chừng sẽ có biện pháp phá vỡ cấm chế pháp trận ở đây. Nhưng hiện giờ hắn chỉ còn lại bốn ngày. Sau bốn ngày thì vị tán tu tinh thông pháp trận của Hi Hoàng Phù Sư sẽ chạy tới, khi đó biết đâu lại có biến cố.



Nhạc Vũ khẽ nhíu mày gọi Sơ Tam vẫn ở trong phòng điều khiển đến bên người. Kim Hoàng Tước đồng thời lĩnh hội ý tứ của hắn, phát ra một luồng hào quang năm màu chiếu lên phía xa. Quả nhiên chỗ bậc thang và bến tàu phía trước mấy người Nhạc Vũ truyền đến dao động linh lực mãnh liệt nhưng không xuất ra phong nhận lẫn lôi điện như trước đó.



Nhạc Vũ mừng rỡ, sau đó lại bắn ra một mũi tên, lần này không chút trở ngại chui lọt vào trong. Bất quá mũi tên tiếp theo lại bị ngăn cản, hiển nhiên cấm chế pháp trận đã được khôi phục.



Bất quá một lỗ hổng đã đủ để cho người xuyên qua, Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.




Ảo trận như vậy đã có thể cản trở cả đám suốt ba ngày!



- Sư thúc! Chúng ta đã thử qua trong phương viên năm mươi dặm ở đây, đều là quáng thạch tử cương. Vị khôi lỗi sư kia cũng chỉ đào được xuống dưới hai trăm trượng là bất lực, nếu muốn đào thêm là không có khả năng. Trừ phi là sư tổ đích thân đến đây.



Người lên tiếng là tráng hán có tên Tả Vinh, lúc này đang đứng nghiêm phía sau Trữ Vân.



- Hôm nay ta cũng đã cho người dùng linh cầm thăm dò từ trên cao, bất quá tất cả đều không có chút tin tức.



- Không có chút tin tức nào?



Trữ Vân Y ý vị thâm trường lặng lẽ cười một tiếng:



- Hai người các ngươi thật cho nơi này là động phủ của tán tu đan sư Ngụy Sư?



- Hi Hoàng Phù Sư đều nói như vậy.



Tả Vinh có chút không chắc chắn nhìn bên kia một cái:



- Tựa hồ đám người Thừa Vân môn cùng Tuyết Ẩn môn cũng cho là như thế. Nghe nói mấy trăm năm trước vị đó đúng là ở gần Lê thành.



- Bọn họ? Một đám chưa từng thấy qua đại tràng diện, có thể biết được cái gì?



Trữ Vân Diện cười vẻ trào phúng :



-Đi nói cho Mục sư cô các người biết, bảo nàng lập tức lấy phi kiếm truyền thư mời mấy vị trưởng lão tông môn lập tức tới đây.