Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 176 : Cửu Chuyển Linh Tịch
Ngày đăng: 20:44 20/04/20
Lúc Nhạc Vũ bước ra bước thứ năm mươi thì cảnh tượng trước mắt nhất thời biến đổi. Hết thảy đều như khôi phục bình thường, thậm chí cả Tàng Đan lâu vừa bị Diệt Tuyệt Thần Châm gây thương tổn.
Nhạc Vũ thấy vậy cũng không hề lui lại, ảo trận của Tĩnh Hải Tông cực kỳ huyền diệu, không như trong "Linh trận khải mông" liên quan đến tâm linh hồn lực mà là lấy phương pháp ảo ảnh làm cho người ta thấy được ảo cảnh, sau đó trực tiếp điều khiển ý thức.
Ví như vừa rồi khi hắn bước đến ba lăm bước thì thấy trước mặt là một vực sâu và biển lửa, chỉ tiến thêm một bước nữa là sẽ sao vào dung nham.
Nhạc Vũ tuy biết rõ cảnh tượng kia là giả nhưng hết lần này đến lần khác không nâng nổi bước chân. Nguy cơ mãnh liệt trong đầu khiến hắn không thể làm ra phản ứng nào.
Bất quá hoàn cảnh phía trước lại chưa bao giờ nguy hiểm như vậy.
Tình hình trước mắt hắn thoạt nhìn không quá khác trước, nhưng chỉ có hắn biết thực tế có chút sai lệch. Nếu cứ không chút đề phòng bước về phía trước thì chỉ sợ không biết tại sao mà chết.
Mồ hôi lạnh toát ra sau gáy, trong lòng Nhạc Vũ thầm kêu may mắn. Cũng nhờ ảo cảnh xuất hiện ban đầu ở đại điện không giống như vậy, nếu không chắc hắn sẽ rơi vào cạm bẫy.
Ngoài ra còn có nguyên nhân khác là ảo trận cấm chế này không có người chủ trì, nếu không uy lực của nó đủ khiến hắn mất mạng.
Bước ra đến bước thứ bảy mươi, Nhạc Vũ cảm giác trong đầu choáng váng. Tuy nói Hỗn Nguyên chân lực của hắn sau khi đột phá ngưng dịch thì có cải thiện tố chất thân thể nhưng cũng phải một hai tháng sau mới có hiệu quả, tuyệt không thể là thứ dựng sào thấy bóng.
Còn năng lực giải toán của hệ thống phụ trợ trí năng nói cho cùng vẫn phải lấy năng lượng của đầu óc và thân thể hắn cung cấp. Liên tiếp tính toán với cường độ cao đã khiến nó mệt mỏi, đến lúc này thì gần như tê liệt.
Hít vào thở ra một hơi thật sâu, Nhạc Vũ dừng hết tất cả các chức năng của hệ thống phụ trợ trí năng. Sau khi tâm thần hắn khôi phục tỉnh táo thì một hào quang ngũ sắc xuất hiện quanh thân.
Cười bất đắc dĩ, Nhạc Vũ đi xuồng cầu thang. Những thứ giấu trong Tàn Đan Quán này đúng là không thể lấy nhưng trong lòng vô cùng tiếc nuối, trước mắt thì chưa dùng được nhưng tương lai chắc chắn sẽ rất tốt.
Sau khi đi ra cổng chính, Nhạc Vũ chạy thẳng tới Tàng Khí Lâu một bên quảng trường. Thật ra thì bây giờ hắn cảm thấy hứng thú hơn với Tàng Văn Quán nhưng nhiệm vụ gia tăng chiến lực này quan trọng hơn. Để làm được điều này thì chỉ có thu thập các loại pháp khí linh binh, nếu có huyền binh pháp bảo thì không thể tốt hơn.
Lần này ra vào ảo trận cấm chế, Nhạc Vũ coi như quen việc dễ làm. Cũng không cần làm sao điều tức, Ngũ Hành Phù Trận trong cơ thể hắn đã là tự hành khiến cho Hỗn Nguyên chân lực trong kinh lạc trở lại trạng thái tràn đầy.
Bất quá khi vào tầng lầu thứ nhất thì Nhạc Vũ lại dở khóc dở cười. Nơi này quả thật có đến cả trăm thứ hắn muốn nhưng lại đều mục nát, duy chỉ có bên trong còn lại rất nhiều kim khí, ngày sau có thể làm thành tài liệu luyện khí.
Theo thường lệ đi tới tầng thứ hai nhìn một chút, Nhạc Vũ thấy trên đó có bày mười mấy giá gỗ, phần lớn đều là trống rỗng, dường như đã bị người nào lấy đi.
Bất quá vẫn còn mười mấy pháp khí linh binh còn tốt khiến Nhạc Vũ coi như còn một chút an ủi. Đặc biệt là một thanh cửu cấp linh binh có khắc bí phù Phong Duệ thuật, Cố Kim thuật thuộc Kim hệ, phù hợp với Lâm Trác sử dụng. Về phần những thứ pháp khí khác, công dụng như thế nào thì chắc sau này phải tìm hiểu.
- Nhìn chỗ dược vật vừa rồi, thực lực của Tĩnh Hải Tông phải cực kỳ hùng hậu mới đúng. Nhưng vì sao đồ trân quý ở đây chỉ có một chút như vậy? Đừng nói là kia huyền binh cùng pháp bảo, ngay cả linh binh cùng pháp khí đỉnh cấp cũng chưa từng nhìn thấy?
Nhạc Vũ kỳ quái nhưng cũng không nghĩ thêm. Nhìn bố trí ở đây chắc không có pháp bảo gì, hoặc là phải đợi đến khi mình vào đại điện có cấm chế mạnh nhất bên kia.
Sau khi hắn xoay người nhìn kỹ thì dừng lại ở một chiếc nhẫn màu đen trong góc. Nhạc Vũ tiện tay hút vào, dùng thần thức cảm nhận thì bên trên nó hình như có linh lực phong ấn. Hắn cười một tiếng rồi xuất ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang loại bỏ phong ấn.
Ngay lúc này, sắc mặt của Nhạc Vũ trở nên cực kỳ cổ quái.