Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 206 : Việc ngoài dự tính

Ngày đăng: 20:44 20/04/20




Trung niên họ Trần đem viên ngọc tròn màu trắng đặt ở trước mặt, ngay sau đó tiếp hỏa giọt máu của Nhạc Vũ nhỏ vào trong đó. Sau đó hắn nhìn màu sắc của giọt máu từ từ biến hóa, đến khi biến thành màu hồng xám mới thôi.



- Căn cơ không phải là rất tốt.



Khẽ nhướng mày, trung niên họ Trần nhìn Nhạc Vũ:



- Trước kia ngươi đã phục dụng qua linh dược gì đúng không?



- Thật có chuyện này!



Nhạc Vũ cũng không phủ nhận, trực tiếp thừa nhận. Mặc dù hắn không rõ ràng đối phương làm thế nào nhận ra nhưng biết được chuyện này không thể nào giấu diếm được cường giả cấp trưởng lão Phù Sơn Tông này.



Sắc mặt Nhạc Uyên Hồng hơi động, về phương diện này lão cũng có biết.



- Như vậy hồn lực thì sao? Cũng từng ăn kỳ trân dị bảo gì?



- Cái này cũng chưa từng!



Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, những linh dược có thể tăng tiến tinh thần lực trên diện rộng không có thứ nào không ở trên tứ phẩm trở lên. Trên thực tế cho dù là tứ phẩm kỳ trân thanh linh ngọc dịch thì sự bổ ích đối với thân thể hắn cũng rất nhỏ.



Câu trả lời này trước đó hắn đã nghĩ kỹ. Hắn tình nguyện để người khác cho là hắn Tiên Thiên đã là như thế còn hơn là để cho bọn họ biết là bắt đầu từ hậu thiên.



Dĩ nhiên nếu như đối phương có thể ngay cả cái này cũng có thể đo lường được thì hắn vẫn có thể giải thích.



- Ha hả! Cũng nghĩ là như thế. Xem hồn lực ngưng thật của ngươi quả thật không giống có ngoại lực tác động. Bất quá đứa nhỏ này cũng có tiên duyên tốt! Có thể tìm được loại linh dược tăng lên tu vi đã là khó khăn, có thể ăn xong không chết thì càng là mạng lớn! Chắc là do hồn lực của ngươi giúp đỡ!



Trung niên họ Trần cười một tiếng, thần sắc vẻ nhẹ nhàng.




- Trần sư thúc nói là sáu mươi năm sau có tư cách liệt vào đệ tử chân truyền Phù Sơn Tông ta!



- Sáu mươi năm sau sao? Vậy cũng coi như là rất tốt!



Thoại âm vừa rơi xuống lúc, nam tử nho nhã kia khẽ nhếch miệng:



- Chỉ là không biết tình hình vị hậu nhân này đến lúc đó sẽ như thế nào, biết đâu lại chẳng mai một đi>



Nhạc Uyên Hồng nghe vậy là trợn mắt muốn nứt, hai tay nắm chặt mới kìm nén được tức giận.



Nam tử nho nhã kia vẫn điềm nhiên:



- Nhạc sư huynh yên tâm, năm đó ngài chiếu cố sư đệ ta, những năm gần đây ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.



Nếu là ngài có thể đột phá Kim Đan cũng là thôi, nếu là chưa từng, như vậy sư đệ chắc chắn sẽ trông nom hắn!



Nam tử nho nhã nói xong liền cười ha hả, dẫn theo mấy người giống như là đệ tử của hắn ngự khí hóa thành luồng sáng bay đi. Duy chỉ Nhạc Uyên Hồng vẫn đứng đó, sắc mặt lúc tím lúc xanh. Cho đến khi thân ảnh những người kia hoàn toàn biến mất mới bình tĩnh lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



- Người mới vừa rồi là một sư đệ của ta, tên là Huống Vân Hoa! Một trong mười mấy vị tu sĩ Kim Đan của tông môn, tam đồ đệ của chưởng giáo Phù Sơn Tông ta!



Nhạc Vũ nghe vậy nhíu mày, mới vừa đã phát hiện khí tức người này mạnh đến kinh khủng, bất đồng với lão giả họ Trần, người sau nội liễm, người trước vô cùng biểu hiện.



Nhạc Uyên Hồng lại lắc đầu:



- Cũng là ta năm xưa quá mức kiêu ngạo, dẫn đến đắc tội đến chết . Vũ nhi, ngày sau nếu gặp phải người này, nhất định phải cẩn thận!