Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 208 : Phản thân nghênh kích
Ngày đăng: 20:44 20/04/20
- Có chừng đó cũng làm không xong!
Huống Vân Hoa lạnh lùng nhìn phía sau một cái, phát hiện vẻ mặt của hai đệ tử đều lộ vẻ xấu hổ, cuối cùng chữ "phế vật" đã ra đến khóe miệng lại nuốt vào. Bất quá sắc mặt hắn vẫn âm trầm hừ lạnh một tiếng, lắc đầu:
- Bỏ đi! Nếu hắn đã đến mức cả hậu nhân cũng để cho chuyển phái thì chắc là vị sư bá của ta đã sống không được bao lâu. Lần này sau khi sư tổ các ngươi cũng có thể yên tâm! Nói lại thì vị Nhạc sư bá kia của các ngươi, bản sự thì cũng không có được bao lăm nhưng thủ đoạn lung lạc đệ tử môn nhân thì cũng là cao minh nhất đẳng! Phương diện này, ngay cả ta cũng sinh lòng bội phục. Ngày khác nếu ta có tai kiếp gì, mấy người các ngươi có thể có được một nửa hiếu thuận như đám đệ tử của lão thì Huống Vân Hoa ta cũng hài lòng!
Hai người phía sau hắn nghe vậy thì nhất thời cau mày, trên mặt thoáng qua vẻ nghiêm nghị, vẫn là nam tử to cao kia giành nói trước:
- Sư tôn! Mấy tên đệ tử của Nhạc sư bá quả thật trung thành làm người ta bội phục . Nhưng chúng sư huynh đệ cũng không kém!
- Hy vọng như thế!
Huống Vân Hoa cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì thêm, sắc mặt chuyển lạnh lùng:
- Hai người các ngươi đi Hình Điện một chuyến tìm Cát trưởng lão, chuyện nên nói thế nào thì các ngươi biết rõ ràng. Tóm lại xin lão mau sớm phái người đuổi bắt tên tiểu tử kia, sinh tử bất luận!
- Sư tôn!
Lên tiếng vẫn là nam tử cao to, tên đệ tử bên cạnh có vẻ chần chừ:
- Như vậy có phải chậm trễ hay không? Vị Cát trưởng lão kia tuy xưa nay có giao hảo với sư tôn nên bên Hình Điện hành sự chậm chạp. Chỉ sợ ông ta dù có tận tâm tận lực thì cũng phải trì hoãn một thời gian. Nếu Nhạc sư bá đã dám để cho hậu nhân của lão bỏ chạy thì chắc chắn đã có hậu thủ gì mà chúng ta không biết, khi đó chỉ sợ là đuổi không kịp.
Nếu để tên tiểu tử kia thoát thân, tránh được Hình Điện trách phạt hoặc là nhân thủ không đủ vậy thì hỏng việc.
Bất quá làm hắn vạn phần bất đắc dĩ chính là mãi cho đến lúc sử dụng đến chín cái Phong Hành Phù, bay ra hơn vạn dặm thì vẫn thấy bóng cả hai người kia. Lúc trước tuy là bị hắn lừa mấy lần, nhưng lại có thể kịp thời chuyển đổi phương hướng. Đến lúc này vẫn chưa từng bị bỏ rơi mà ngược lại càng đuổi càng gần.
- Tốc độ hai người này còn nhanh hơn cả Phong Hành Phù do cao thủ Kim Đan chế tạo ba phần! Hơn nữa đang ở chỗ cao, phạm vi nhìn rộng lớn, thì càng khó có thể bỏ rơi.
Nhạc Vũ âm thầm buồn bực, tuy nói còn dư lại mười thẻ phù nhưng nơi này vẫn còn cách Quảng Lăng Tông hơn bốn vạn dặm. Cho dù dùng hết những Phong Hành Phù này thì vẫn còn một đoạn lộ trình, thậm chí trước đó đã có thể bị hai người này đuổi kịp.
Điều càng làm hắn càng phiền não chính là Sơ Tam tuy nỗ lực phi hành nhưng vẫn bị bỏ lại phía sau, mắt thấy đã chuẩn bị rớt khỏi phạm vi lớn nhất có thể liên lạc.
Nhạc Vũ lại nghĩ tới Xuyên Vân Toa đã được cất vào nhẫn trữ vật, khóe môi hiện lên một nụ cười tự giễu. Nhạc Uyên Hồng nếu nói vật này có thể giúp hắn chạy trốn thì có thể thấy được tốc độ sau khi toàn lực thôi động có thể ít nhất duy trì ngang bằng. Nhưng vấn đề là có hai người này truy kích, cho dù là Nhạc Vũ có Ngũ Hành Phù Trận liên tục cung ứng nội tức thì cũng không thể bỏ rơi Sơ Tam.
Nhạc Vũ cười lạnh rồi vẫn phi hành về phía trước như cũ. Ước chừng sau khi bay thêm vạn dặm thì đoán cho dù là những tu sĩ Kim Đan của Phù Sơn Tông cho dù có thần thông quảng đại bậc nào cũng không thể dò được thần niệm bọn họ. Nhạc Vũ đột nhiên ngoặt lại bay về hướng Sơ Tam.
Đến khi thần niệm của hắn cảm giác khoảng cách của mình cách Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước còn khoảng ba mươi dặm thì đột nhiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng địa nhìn về phía chân trời. Sau đó cũng chỉ thấy kia hai đạo lam quang giống như sao băng hạ xuống chỗ của hắn. Chưa đến gần thì kiếm ảnh đã xé gió lướt tới, mang theo khí kim sắc bén vô tận chém vào cổ Nhạc Vũ.
Đối phương vừa tới gần đã toàn lực xuất thủ, không lưu cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Nhạc Vũ mỉm cười, hắn cũng không chuẩn bị nói nhảm cùng hai người này. Đã không thể không chiến vậy thì hắn cũng không lưu lại cho bọn chúng một chút sinh cơ!
Trong nháy mắt, phía sau hắn đã hiện ra thân ảnh Chiến Tuyết, sau đó dùng tốc độ hoàn toàn không kém gì đạo kiếm quang màu lam kia vút thẳng lên trời, chính diện lấy cứng chọi cứng. Sau đó chỉ nghe một tiếng "Keng" rồi tất cả vỡ tung. Nhạc Vũ thấy rõ kiếm quang kia đã bị Chiến Tuyết đánh lui đến mấy trăm trượng mới khôi phục bình thường.
Chiến Tuyết vẫn không hề dừng lại, tiếp tục xông tới hai tên kia. Tay phải của nàng cũng bị tổn thương khá sâu đến tận xương, bất quá đang hồi phục cực kỳ nhanh chóng.