Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 231 : Thạch quật chi nội

Ngày đăng: 20:44 20/04/20




Đang lúc Hà Phàm thất hồn lạc phách rời đi thì lão nhân râu dài tới ngực kia âm thầm thở dài, sau đó lại nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ khẽ nở nụ cười.



- Hai vị sư thúc, Nông sư huynh, còn có chư vị, hôm nay các ngươi đã tới chậm nửa canh giờ.



- ha ha! Phong Vân sư đệ chớ trách, bọn ta mới vừa thảo luận ba thức Quảng Lăng tuyệt kiếm nên đến trễ, quả thật có sai! Để xong mọi chuyện nhất định sẽ từ đi Chấp luật điện dẫn phạt!



Kiếm quang còn chưa giáng xuống, Nông Dịch đã là cười to lên tiếng, mấy người bên cạnh lão cũng là nhất tề cười khổ.



Đợi đến khi mọi người tụ tập nơi cửa động quật, Phong Vân thu hồi nụ cười. Đầu tiên lão hành lễ ba lần với Nông Dịch Sơn, sau đó khẽ khom người với hai vị lão nhân cao lớn da dẻ hồng hào bên cạnh.



Tuổi hai người này thoạt nhìn cũng không lớn hơn lão bao nhiêu. Bất quá thần sắc Phong Vân một mực cung kính bởi vì đây là hai vị tu sĩ Nguyên Anh tiền bối của ba mươi bốn vị đại đệ tử trong tông môn. Một người tên là Cung Trí, một người tên là Mạc Quân, là hai trong mấy người có địa vị cao quý nhất trong tông môn ngoài chưởng giáo Nông Dịch Sơn. Coi như là hiện giờ có hơn một nửa tu sĩ Nguyên Anh của Quảng Lăng Tông đang đứng trước mặt lão.



Sau khi hành lễ, sắc mặt Phong Vân khôi phục bình thường:



- Chưởng giáo sư huynh, ba thức Quảng Lăng tuyệt kiếm chẳng lẽ nói đến nay vẫn chưa có tiến triển? Lúc trước chẳng phải là hài tử kia đã viết ra hết những tâm đắc, không lẽ trong đó có sai lầm.



Trong lòng lão đúng là đang nghĩ như thế. Thức thứ nhất dù đã được Nhạc Vũ thi triển ra sáu bảy thành nhưng hai thức sau chưa từng thôi diễn, biết đâu là có sai lệch.



Phong Vân nghĩ đến đây thì ngầm thở dài, những tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh như bọn họ tận lực suy nghĩ đến bảy ngày không hề có một chút tiến triển. Một hài tử chỉ trong thời gian ngắn đã hiểu thông, chuyện này nói ra cũng thật sự là mất mặt.



- Ngược lại! Mấy ngày nay Nông sư huynh cùng hai vị sư thúc suy tính, sở thuật của hài tử kia mặc dù còn nhiều chỗ chưa đến nhưng cũng đã đến bốn năm phần tinh túy của hai chiêu sau, chẳng qua là hiện giờ hắn không có lực sử xuất.



Phong Vân kinh ngạc nhìn theo hướng phát ra câu kia, chỉ thấy người nói chuyện chính là thủ tọa Duệ Vân Phong.



Người lên tiếng chính là tu sĩ bên trong Quảng Lăng Tông, ngoại trừ lão, có hy vọng nhất để trùng kích cảnh giới Nguyên Anh.



Thấy Phong Vân nhìn mình vẻ kỳ quái, tu sĩ có tên là Vu Duy bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn nói rất lớn tiếng, chẳng những làm những người xung quanh nhìn vào mà mấy đệ tử từ đường vốn định tiến ra trách cứ Nhạc Vũ không tuân thủ quy củ cũng giật mình dừng bước, sau đó quay mặt đi coi như không nhìn thấy.



Tân Minh lúc này tái nhợt, cho dù hắn ngu xuẩn thế nào cũng biết Nhạc Vũ đã cảm giác khác thường . Nhưng nhất thời hắn cũng không thể nghĩ ra là sơ xuất ở chỗ nào? Linh trận kia là do hắn trả một cái giá thật đắc mới mời được một luyện khí sư Linh Hư cảnh đỉnh phong sở chế, cho dù là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong nếu không chú ý cũng không thể phát hiện.



Mắt thấy chung quanh càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn tới, Tân Minh cố kìm nén lồng ngực phập phồng, cười lên một tiếng.



- Nhạc sư đệ nói đùa, phẩm quả kia là do từ đường phân, sao có thể nói đổi là đổi?



- Phải không? Như thế cũng tốt.



Nhạc Vũ gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ý vị thâm trường:



- Thật ra thì sư đệ ta vẫn cảm thấy phẩm quả này có chút vấn đề. Nếu là sư huynh không muốn đổi thì bỏ đi, để ta tìm mấy vị sư thúc bên Chấp luật điện để hỏi xem.



Nhạc Vũ nhìn về phía sau, trong này ngoài những đệ tử chuẩn bị tế tổ còn có đệ tử chấp sự của Chấp luật điện.



Tân Minh nhíu mày, hiểu rõ ý uy hiếp trong đó, hắn nhìn vào vật kia, tay phải sử ra pháp quyết nhưng hoàn toàn vô dụng.



Nhạc Vũ lúc này lại lắc đầu, sau đó liền làm bộ xoay người. Song còn chưa chờ hắn di chuyển cước bộ đã nghe một tiếng kêu "chậm đã" đằng sau. Nhạc Vũ trong lòng mỉm cười quay đầu lại thì thấy thiếu niên kia đang đứng trước mặt.



- Chẳng lẽ là linh trận này đã mất tác dụng.



Nhìn vẻ mặt cười nhạt của Nhạc Vũ, Tân Minh hận không được sử ra một quyền đánh nát, một hồi lâu hắn mới miễn cưỡng chế áp khí giận hành lễ với Nhạc Vũ.



- Nếu sư đệ nhất định phải đổi lại, như vậy thì cứ đổi đi!