Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 255 : Yêu cầu hà khắc
Ngày đăng: 20:44 20/04/20
Nhạc Vũ nghe vậy ngây ngốc, sau đó dứt khoát ngồi xuống ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trước người.
Hắn biết chỉ sợ chuyện này chính họa mà mình sơ suất khinh thường mấy ngày trước tạo ra. Hắn cũng hiểu được vị chủ tọa Minh Trụ Phong trước mắt định dùng biện pháp này dò xét thành tựu của mình trong phương diện Trận Phù.
Bất quá giờ phút này Nhạc Vũ không còn đường lựa chọn. Cho dù biết rõ ngôn ngữ vừa rồi của đối phương hơn phân nửa cũng chỉ là nói đùa, hắn cũng không dám dùng tiền đồ của mình đi mạo hiểm.
Đợi đến khi hắn từ từ đem lực chú ý tập trung lên kỳ trận, vẻ mặt Nhạc Vũ cũng bắt đầu ngưng trọng.
Bảy mươi hai trận kỳ này, cũng không biết do vật gì khống chế. Mới nhìn vào chỉ thấy màu vàng hơi nghiêng về đỏ, giờ khắc này hắn lại phát hiện ra mấy chuỗi phù văn liên tiếp, vô cùng phức tạp rắc rối, nhưng lại đầy vẻ mỹ cảm. Sau đó chuỗi phù văn lại lẫn nhau hô ứng, dẫn động linh lực lưu động bên trong, tạo thành một loại Linh trận cấm chế phòng ngự gần như hoàn mỹ.
Những Trận Phù trên những mặt cờ này, Nhạc Vũ thông qua hệ thống trí năng phụ trợ kiểm tra, nhất nhất tìm được trong biển trí nhớ. Thậm chí bên ngoài còn có những giải thích thật cặn kẽ về tác dụng của những phù văn này, nhưng vấn đề là Linh trận được kết hợp cực kỳ chặt chẽ, vô luận là linh lực lưu chuyển tiếp nối, hay những phù triện ảnh hưởng lẫn nhau cùng hô ứng, cơ hồ không hề có chút sơ hở.
Trong nội tâm Nhạc Vũ thầm cười khổ, nếu pháp trận này nằm trong phạm vi kiến thức của mình thì hi vọng phá trận vẫn có được. Chẳng qua nếu hắn thật sự muốn phá trận, như vậy không tiêu phí nhiều công phu thật sự là không thể nào.
Mà ngay sau đó hắn lại đem hi vọng giao vào sau gáy mình, nhưng ngay khi hồn thức của hắn truyền vào, lại phát hiện hình cầu màu bạc kia giờ phút này không hề có nửa phần động tĩnh.
- Kỳ quái! Làm sao đến lúc này vật kia lại không động? Chẳng lẽ muốn đạt tới trạng thái đánh bại Phách Phong cũng cần đạt tới điều kiện gì đó hay sao?
Nghĩ đến trận chiến lúc ấy Phách Phong sử dụng trận bàn, đầu tiên mình vừa nhìn liền hiểu ngay cách Linh trận vận chuyển. Nhạc Vũ có chút hiểu được, nhưng khi thật sự suy nghĩ sâu hơn, rồi lại không tìm ra được chút đầu mối.
Trong lòng hắn cũng không cảm thấy thất vọng, dứt khoát kiềm chế tâm thần, hết sức chuyên chú đầu nhập trong việc giải toán.
Không bao lâu, chân mày Nhạc Vũ chợt nhảy lên, trong mắt lộ ra vài phần sắc mặt vui mừng. Hắn phát hiện vật thể màu bạc sau gáy còn chưa bắt đầu chuyển động nhưng hệ thống trí năng phụ trợ cùng năng lực giải toán lại phảng phất mạnh hơn mấy cấp bậc.
- Theo ta thấy, sư đệ hẳn là còn chưa quên được Hàn sư muội đi? Nghe hắn nói từng cọng cỏ ngọn cây trong tiểu viện này, đều do đích tay Hàn sư muội bố trí. Xương sư đệ dị thường quý trọng cũng là khó trách.
- Hắc! Bất quá chỉ là một kẻ si tình mà thôi. Nếu hắn sớm cắt được tơ tình này, giờ phút này đã sớm đạt tới Nguyên Anh cảnh, còn ở Hóa Đan kỳ lăn lộn bao năm tháng?
Cung Trí bất mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó hai mắt lại chăm chú vào Nhạc Vũ. Trong nội tâm hắn kinh nghi bất định, chẳng lẽ hài tử này đã có phương pháp phá trận?
Trong nháy mắt, Cung Trí cùng mấy người trong điện đều bật dậy khỏi ghế.
Chỉ thấy Nhạc Vũ thoáng ngây người một chốc, lại có động tác. Hắn vẫy tay ra bên ngoài, dùng sức bẻ gãy hai mươi mấy cành tùng, sau đó tịch thu về trong tay.
Vừa nhìn thấy một màn này, không chỉ trong mắt Cung Trí hiện lên một tia sáng rực, mọi người trong điện đều biểu lộ vẻ mặt không dám tin.
Chẳng lẽ hài tử này chuẩn bị lấy những cành tùng kia đến phá trận?
Lần này bên trong tiểu lầu các, Tào Vấn cũng nắm chặt hai tay, bỏ qua tính toán đưa linh thạch cho Nhạc Vũ. Đầu tiên sắc mặt Xương Băng Hồng thoáng dao động, sau đó lại mạnh mẽ trấn áp sự đau đớn trong nội tâm, ánh mắt nhìn thiếu niên trước mặt càng thêm chuyên chú.
Nhạc Vũ hoàn toàn không hay biết những việc này, hắn không thể sử dụng binh khí, càng không thể làm tổn hại tiểu lầu các này chút nào. Như vậy độ khó khăn khi phá trận càng tăng lên gấp mấy lần, cũng làm cho hắn phải tăng thêm thâm nhập hiểu rõ đối với kỳ trận trước mắt này.
Nhưng khi càng thêm thâm nhập giải toán, viên cầu màu bạc lưu chuyển càng lúc càng nhanh, hỗ trợ cùng năng lực tính toán của hệ thống phụ trợ, tựa hồ đã được tăng trưởng trên phạm vi lớn. Khoảng mười mấy phút sau Nhạc Vũ ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, ném ra cành tùng đầu tiên.
Đầu tiên hơi chếch về bên trái phía ngoài một chút, sau đó cành tùng cỡ chiếc đũa lớn đã bị một dòng điện kích thành nát bấy. Trận pháp này quả nhiên đúng như suy đoán của Nhạc Vũ công thủ nhiều mặt, không chỉ đơn giản là pháp trận phòng ngự. Mà đúng lúc này cành tùng thứ hai trong tay hắn lại ném ra.