Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 263 : Bắc Cực Tinh Quân!
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
- Câu Trần nương nương, bọn họ đang nói ta sao?
Chiến Tuyết khẽ thất thần, cảm giác những sợi tơ trong đầu mình cũng đang truyền tới tiếng hô hoán tên người này.
Nhưng chỉ thoáng qua, nàng cũng không tiếp tục để ý tới chuyện này, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Chiến sát bổn nguyên đến từ thần hồn sau khi mất đi tất cả trói buộc, bỗng nhiên nổ bạo ra, đem toàn bộ không gian mấy dặm phương viên nhuộm thành màu đỏ nhàn nhạt.
Giờ phút này những người đang quỳ bái dưới đất càng thêm cung kính, uy áp thâm trầm làm bọn họ kinh hồn táng đảm, tiến thẳng vào tận sâu trong tâm linh của họ, làm toàn thân họ liên tục run rẩy, tâm thần nhất thời càng thêm thành kính.
Ngay khi chiến sát vừa khuếch tán ra, con cự mãng màu vàng không hề quay đầu lại, hướng phía sau chạy như điên. Hơn nửa đoạn thân thể của nó đã chui vào bên trong lòng đất.
- Không thể để cho nó chạy thoát! Lần trước còn nghe thiếu gia than thở không có biện pháp đi ra ngoài chuẩn bị dược vật luyện chế đan dược. Ta đem yêu đan này về cho hắn, thiếu gia chắc chắn vui mừng.
Tâm niệm vừa định, Thiên Ti Tuyết kiếm trên người Chiến Tuyết biến ảo thành vô số sợi chỉ bạc, hướng cự mãng bắn tới. Sau đó vừa buộc quanh thân nó, đem con vật to lớn hơn trăm trượng từ mặt đất bên dưới cứng rắn rút ra.
Con cự mãng kinh hãi, cảm giác bản thân lâm nguy, liền rống to một tiếng, quanh thân tràn ra lực trường vô hình, đem chỉ bạc do Thiên Ti Tuyết kiếm biến thành bức ra khỏi thân mình.
- Tuất Thổ Nguyên Từ?
Những ngày qua Chiến Tuyết từ chỗ Nhạc Vũ xem được không ít điển tịch, lúc này liền nhận ra đây là lực trường do Tuất Thổ Nguyên Từ hình thành, đang kháng cự Thiên Ti Tuyết kiếm của nàng.
Ngay trong lúc mấu chốt nguy hiểm nhất, con cự mãng hẳn đã đột phá được địa giai, sử xuất ra được thiên phú thần thông lẽ ra chỉ thuộc về đẳng cấp Linh thú.
Dùng một đạo chỉ bạc bắn ra, thuận tay đem yêu đan cùng mật rắn lẫn trong máu huyết thu vào tay, sau đó ánh mắt Chiến Tuyết mờ mịt nhìn về phía bầu trời.
Lúc tới thì dễ, nhưng lúc này muốn đi thật có chút phiền toái. Nàng không biết nên làm sao mới có thể trở lại bên cạnh Nhạc Vũ.
Mà chủ nhân của nàng dường như lại không có ý muốn triệu hoán nàng trở về.
Không tự chủ được, Chiến Tuyết cảm thấy thật hoảng sợ, đó là loại cảm giác sợ hãi không nơi nương tựa.
Vào lúc này Nhạc Vũ đang đi theo Đoan Mộc Hàn, đang bay nhanh như điện chớp trên bầu trời Phượng Hà sơn mạch. Nhưng có lẽ do tốc độ quá nhanh, gió rít đem cấm chế bên ngoài Xuyên Vân Toa ép tới kêu lên sàn sạt, nhưng lúc này chính hắn lại đang chìm đắm trong suy tư.
- Pháp lực tiêu hao bây giờ tựa hồ đã dừng lại? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Cảm thụ được Thông U Định Minh Châu trước ngực đã không còn tiếp tục hút thấy Hỗn Nguyên chân khí trong người mình, Nhạc Vũ không khỏi giật mình, một lúc lâu sau không giải thích được lắc nhẹ đầu bỏ qua chuyện này.
Lúc này bọn họ chỉ cách Quảng Lăng sơn càng ngày càng gần, khi nhìn thấy ngọn núi cao phía trước, vẻ mặt Đoan Mộc Hàn càng thêm hưng phấn.
Nhạc Vũ thấy thế đầu tiên thoáng do dự, nghĩ đến chuyện thu thập nguyên liệu luyện đan, cuối cùng đành cười khổ quát lớn một tiếng:
- Sư phụ khoan đã! Đồ nhi còn có chuyện cần làm ở ngoài núi, kính xin sư phụ chờ một chút!