Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 267 : Ý ngoại phát hiện

Ngày đăng: 20:45 20/04/20




Vẻ mặt Lệnh Hồ Văn thoáng cái đã khôi phục như thường, cuối cùng cười lạnh thối lui một bước.



- Cũng được! Các ngươi nếu quyết định muốn che chở hắn thì Phù Sơn Tông ta tất nhiên không dám xen vào. Bất quá ta cũng là muốn nhìn một chút, sau trăm tuổi các ngươi còn có thể ngang ngược kiêu ngạo như thế hay không!



Nghiêm Hạo nghe vậy chỉ cười lạnh rồi không nói gì thêm, quay đầu quan sát mấy khối nguyên thạch. Những người còn lại, có người thầm cảm thấy thất vọng, có người lộ vẻ chê cười.



Ánh mắt Đoan Mộc Hàn cũng lóe lên tức giận, nhìn sững vào Lệnh Hồ Văn, đến khi dư quang thấy mấy người trong phòng khách của Vạn Bảo lâu thấy tình thế không ổn vội vàng chạy tới mới nén ý muốn rút kiếm chém người.



Ngay sau đó, Đoan Mộc Hàn xanh mặt kéo tay Nhạc Vũ xoay người rời đi, trong miệng thở phì phì:



- Thật sự là tức chết người! Nếu không phải nơi này là dưới chân Quảng Lăng mà là chỗ khác, nếu hắn dám lải nhải gì thêm thì ta nhất định một kiếm chém hắn.



Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói. Cũng không phải là hắn thấy Đoan Mộc Hàn nói nhảm, mà là nơi này quả thật không thích hợp động thủ. Quảng Lăng Tông vẫn phải dựa vào chợ này kiếm tiền. Nếu đeo trên lưng tiếng xấu lấn khách, chẳng phải là tiện nghi cho người khác, hơn nữa Vạn Bảo lâu chắc cũng không ngồi yên để hắn động thủ với khách nhân của bọn họ.



Sự chú ý của hắn lúc này vẫn tập trung vào khối linh thạch thô bên kia. Chỉ thấy mấy tu sĩ Linh Hư cảnh lần lượt dùng Biện Thạch quyết kích thích linh lực bên trong nhưng cuối cùng đành cười khổ lắc đầu rời đi.



Ngoài ra những tu sĩ Kim Đan như Nghiêm Hạo cùng với Lệnh Hồ Văn thì ngay cả Biện Thạch quyết cũng không sử dụng, chỉ liếc qua một cái rồi đi luôn.



Nhạc Vũ thấy vậy thì trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Đúng lúc đó thì trong lòng hắn khẽ động nhìn sang bên trái, vừa lúc đón nhận một ánh mắt băng hàn thấu xương chiếu vào.



Người nọ hiển nhiên cũng không ngờ tới, biết ánh mắt tràn ngập sát cơ của mình bị Nhạc Vũ thì lập tức xoay người tránh ra.



Nhạc Vũ thầm kỳ quái, nếu người nọ là đệ tử Phù Sơn Tông cũng là thôi, nhưng rõ ràng đối phương mặc trên người đạo bào của Quảng Lăng Tông.



- Tên kia là người của Tân gia, có hận sư đồ chúng ta cũng không kỳ quái!



Đoan Mộc Hàn nhìn theo tầm mắt của Nhạc Vũ sau đó khẽ nhếch miệng khinh thường.




Nhạc Vũ nghe vậy thì cau mày, vẫn tiếp tục đưa tay ra thừa dịp còn chưa có người chú ý phân tích khối nguyên thạch này.



Khi đồ hình kết cấu của khối nguyên thạch kia hiện ra trong đầu hắn thì Nhạc Vũ thở phào, chỉ đáng tiếc là phẩm cấp vật bên trong khá thấp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Hắn vừa mới thu hồi Hỗn Nguyên chân khí thì đã có một vị tu sĩ Linh Hư cảnh của Vạn Bảo lâu đến bên cạnh làm một thủ thế mời. Người này đang kỳ quái, với tu vi Trúc Cơ của Nhạc Vũ sao còn ở đây, tuy nhiên với thân phận đệ tử chân truyền của Quảng Lăng Tông thì hắn cũng không dám khinh thị.



Ngắm nhìn khối linh thạch khác, Nhạc Vũ hơi cảm thấy tiếc nuối. Bất quá hắn vẫn lễ phép cười khẽ với người kia rồi đi xuống lầu hai.



Dưới tầng hai đã rất náo nhiệt, mười mấy hàng ghế đã đầy những người. Những linh thạch phía dưới cũng đã được người ta dùng khí cụ không gian thu nhỏ lại.



Nhạc Vũ mới vừa tiến vào liền có một người đưa cho một thẻ bài viết chữ 74.



Ngay sau đó, Nhạc Vũ đưa mắt nhìn quanh thì thấy bên vách tường có một bảng yết giá lấy cửu phẩm linh thạch làm cơ sở, ghi chép lại căn kẽ tiêu chuẩn hoán đổi linh thạch.



Ghi nhớ xong tỷ lệ đổi linh thạch, Nhạc Vũ tính toán một phen sau đó lẩm bẩm:



- Thì ra tài vật mình có thể sử dụng bây giờ chỉ có năm ngàn viên cửu phẩm linh thạch mà thôi.



Hắn nhìn con số này rồi thầm tính toán, năm ngàn viên cửu phẩm linh thạch nếu phối hợp với tài liệu tương ứng chính là pháp khí hay linh binh ngũ phẩm đến nhất phẩm. Thậm chí vào tay tạo sư có minh có thể chế ra pháp bảo cùng huyền binh cũng không phải là không thể nào, nhìn như rất nhiều lại chỉ tương đương với một viên tứ phẩm linh thạch bình thường.



Nhạc Vũ tuy là không biết giá tiền này có đúng hay không. Bất quá nếu có thể được nhiều môn phái ở bắc hoang thừa nhận thì có lẽ cũng hợp lý.



Thầm than một tiếng, Nhạc Vũ cầm lấy hiệu bài dò số chỗ ngồi, vừa lúc bên cạnh Đoan Mộc Hàn, còn về phần Sơ Tam chỉ có thể đứng bên cạnh.



Vào lúc này, Đoan Mộc Hàn đang đầy vẻ hưng phấn.