Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 271 : Hoành tài nhập thủ
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
- Chuyện này Băng Nguyệt tông ta chỉ làm phụ, chẳng qua nếu tỷ lệ hai tám thì không được!
Dung mạo của nữ tử họ Nhâm kia tuyệt không thua kém bất cứ nữ tử nào mà Nhạc Vũ đã từng gặp, lúc này cười khẽ đứng lên lại càng lộ ra vẻ diễm lệ vô song, cơ hồ làm người ta không thể rời mắt.
- Bốn sáu thì như thế nào?
Nghiêm Hạo nhíu mày, hắn cũng không nghĩ nhiều, cười khẽ:
- Nhâm tiên tử tính toán hay thật! Côn Dương Sơn này thuộc trong dãy Lạc Hà Sơn của chúng ta, nếu thật sự chiếm cứ thì vẫn là Quảng Lăng Tông ta xuất lực nhiều nhất. Bốn sáu quả quyết không thể, bên ta nhiều nhất nhượng thêm nửa thành!
Nữ tử họ Nhâm kia lại trầm ngâm chốc lát, sau đó lắc đầu:
- Rốt cuộc lợi nhuận thế nào thì hiện giờ cũng không phải nói chơi. Băng Nguyệt tông vẫn phải liên thủ sóng vai Quảng Lăng Tông, có hậu quả gì hay không cũng là cùng nhau gánh chịu. Hai thành rưỡi vậy thì coi như là ba bảy đi được không? Nếu không như vậy thì Băng Nguyệt tông ta sẽ không tham dự vào.
- Ha ha! Chia 3-7 thì chia 3-7! Chẳng qua là chuyện này ta còn cần bẩm báo chưởng giáo chân nhân một tiếng. Bất quá chắc sẽ không vấn đề gì!
Nghiêm Hạo cười to, cũng không hề cảm thấy khó khăn, chắc là cũng đã dự liệu trước tỷ lệ này. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nhạc Vũ nheo mắt nghe hai người cò kè mặc cả. Thật ra thì chuyện này đã không liên quan với hắn, chỉ cảm thán trong lòng, biết chuyện có thể dẫn đến một hồi đại chiến tranh đoạt đẫm máu lại có thể hoàn toàn tiêu thất trong mấy câu nói của Nghiêm Hạo cùng nữ nhân này.
Ngũ phẩm linh mạch của Côn Dương Sơn bởi vì trước kia thiên địa dị biến mà rơi xuống. Những linh trân chứa trong núi tuyệt không dừng lại ở sáu khối nguyên thạch này. Trong phương viên hai trăm dặm cảu Côn Dương Sơn, nếu cẩn thận đào bới lại chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Loại bảo tàng cấp bậc này há có thể không làm cho người mơ ước? Chẳng qua là hai tông môn lớn nhất bắc hoang là Quảng Lăng Tông cùng Băng Nguyệt tông một khi đã liên thủ thì những tiểu môn phái khác ngay cả tư cách nhúng tay cũng không có. Thái Huyền tông cùng Phù Sơn Tông cũng đành đứng sang một bên.
Nghĩ đến điểm này, Nhạc Vũ không khỏi thấy Phù Sơn Tông đáng thương. Hắn liếc xéo qua thì thấy sắc mặt Lệnh Hồ Văn đang tái nhợt, cổ lộ gân xanh.
Bất quá cũng khó trách, đồ trong nhà mình, tùy ý bị người ta chiếm đoạt xử trí. Thân là chủ nhân mà tư cách lên tiếng cũng không có, sao không có cảm giác phẫn hận. Sắc mặt mấy tu sĩ Kim Đan đến từ Thái Huyền tông cũng đồng dạng nhục nhã.
Loại linh trận truyền tống có thể trực tiếp tăng lên thực lực tông môn như vậy, địch nhân có được một phần thì thực lực tăng lên một phần, dĩ nhiên không phải là thứ gì tốt đối với bọn họ.
- Ngươi điên rồi! Mới vừa rồi may mắn thu được linh thạch không gian tam phẩm đã là dịp may trăm năm hiếm thấy. Ngươi nghĩ rằng trong bắc hoang có được mấy nơi như Côn Dương Sơn có được linh thạch cao phẩm trong ngũ phẩm linh mạch? Ngươi có thể gặp được một lần đã là khó khăn, còn muốn lần hai hay sao?.
Nhạc Vũ nghe vậy cười một tiếng:
- Vậy cũng chưa chắc. Vận khí ta tốt! Nói không chừng hôm nay có thể có thu hoạch nữa. Vậy cũng nói không chừng!
- Ngươi cho rằng kiếm tiền dễ dàng như vậy?
- Đoan Mộc Hàn lạnh giọng cười một tiếng:
- - Mấy năm này không ít người nghĩ như ngươi, chẳng qua đã thấy có ai kiếm được chưa, chính ta cũng thế.
Nàng nói tới đây thì im bặt, còn Nhạc Vũ chợt hiểu ra:
- Thì ra là sư phụ năm đó cũng như ta mà trắng tay.
- Im miệng!
Đoan Mộc Hàn tức đến tái mặt, quay đầu đi không thèm để ý, nghĩ thầm mong cho hắn thua trắng mắt ra, còn tưởng rằng có chút bản lĩnh hóa ra cũng chỉ là may mắn.
Nhạc Vũ nhẹ giọng cười một tiếng, lần nữa nghiêng đầu:
- Không biết tiền bối suy nghĩ thế nào với chuyện ta vừa nói?
Ánh mắt lão tu sĩ kia chợt lóe lên rồi lại ra vẻ khó khăn:
- Điều này không thể được, dù sao cũng là người khác nhờ Vạn Bảo lâu chúng ta đấu giá. Bán thấp thì cũng khó nói với bọn họ. Trừ phi là tiểu hữu có thể tăng thêm hai trăm linh thạch. Nếu không được thì ta cũng không thể đáp ứng!