Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 276 : Chém giết toàn bộ

Ngày đăng: 20:45 20/04/20




Vài người thương nghị chốc lát dần dần đã có kết quả. Mà ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ càng thêm bất thiện.



- Ta muốn thần hồn của tên tiểu tử này! Chỉ có tu vi Trúc Cơ cảnh lại có được hồn lực cường đại như vậy, thần hồn này nhất định chính là cực phẩm. Nếu chư vị còn không có dị nghị gì, như vậy ta chịu nhường ra ba thành đoạt được.



- Hắc! Thu thần hồn của hắn ngươi cũng không sợ bị Quảng Lăng Tông đuổi tới trên đầu? Nhưng đúng là ở chỗ tu sĩ tà đạo cũng có thể bán được giá tiền rất tốt!



- Như vậy thất phẩm phi toa trên người hắn làm sao phân chia?



Sắc mặt Nhạc Vũ không thay đổi, mắt nhắm lại yên lặng nghe những người này ba hoa chia của.



Nhưng trong lồng ngực hắn hiện tại đã dâng đầy sát cơ. Đang từ từ đốt cháy ngũ tạng!



Không chỉ vì đám người cuồng vọng trước mắt nói như vậy, còn vì vẻ khinh thường, liên tiếp khiêu khích đã chạm tới điểm mấu chốt của hắn.



Nếu không phải bản thân mình có được lá bài tẩy, chẳng phải lần này mình phải chết không thể nghi ngờ?



Chẳng lẽ tên kia cho rằng Nhạc Vũ còn cố kỵ môn quy, không dám giết người?



Người nọ đã đến thật gần, đảo mắt chỉ còn cách khoảng năm dặm, loáng thoáng hiện ra thân hình. Nhưng cho đến lúc này, thân ảnh kia đã dừng lại xa xa nhìn qua.



Mà lúc này Nhạc Vũ lại lần nữa mở ra đôi mắt đang nhắm kín.



- Các ngươi nói xong chưa?



Đám tu sĩ kia nghe vậy quay đầu nhìn, sau đó cười cười châm chọc không hề để ý. Một tu sĩ Trúc Cơ Ngưng Dịch kỳ dù cho thiên tư cao tới đâu, bọn hắn cũng có thể giết chết trong nháy mắt. Tên tiểu tử trước mắt ở trong mắt bọn hắn chính là một bảo khố di động.



Nhưng trong nháy mắt, vẻ mặt những người này chợt kinh hãi, chỉ cảm thấy có một cỗ uy áp từ không gian sau lưng Nhạc Vũ truyền ra, hơn nữa còn từ từ tăng cường. Không gian quanh thân lại nổi lên một tầng sương màu đỏ.
Nhưng mượn cỗ lực đẩy kia, Xuyên Vân Toa cũng bắn tới ngay phía sau người trên không trung. Mà nhìn vào đạo bào đệ tử nội môn của tên kia, sát cơ trong nội tâm Nhạc Vũ càng lúc càng đậm.



Ta tân tân khổ khổ dẫn ngươi rời Quảng Lăng sơn đến hai ngàn dặm, lại há cho phép ngươi chạy trốn như thế?



Người nọ đầu tiên chợt bối rối, nhưng khi trông thấy Nhạc Vũ chỉ độc thân đuổi theo, lại dâng tia đảm khí. Trong miệng vừa lẩm bẩm, liền kháp pháp quyết, mười dặm chung quanh nhất thời dâng lên trận cuồng phong, vô số phong nhận hướng Xuyên Vân Toa bay tới.



Nhạc Vũ cũng không thèm để ý, thúc giục Hỗn Nguyên chân khí trong cơ thể, lấy Ngũ Sắc Thần Quang bảo vệ phi toa. Lại trực tiếp xuyên qua cuồng phong, dù là đám phong nhận còn chưa nhích tới gần phi toa liền bị giải tán.



- Thật đúng là Ngũ Sắc Thần Quang?



Tân Minh chợt nhảy, nhớ lại tình hình Nhạc Vũ chạy thoát trong tay Lệ Thiên Tuyết, hắn liền thúc giục phi kiếm nhanh hơn một bậc, tiếp theo lấy ra một pháp bảo hình quả chuông, dùng tay vỗ, tức thì sóng âm như đánh rách thiên địa hướng phía sau cuồn cuộn bắn tới.



Nhưng trong nháy mắt, liền có hơn mười đạo xung điện ngũ sắc đỡ lấy sóng âm, sau đó quả chuông thất phẩm trong tay liền bị xuyên thủng, bạo liệt ra.



Hắn còn chưa kịp đau lòng, chỉ thấy Xuyên Vân Toa đã đến bên cạnh, sau đó lại thêm một mảnh ngũ sắc bay ra. Ngũ Hành chân khí lưu chuyển không chỉ làm pháp lực trong cơ thể hắn đông cứng lại, phi kiếm bên dưới cũng lảo đảo, cuối cùng hoàn toàn không thể khống chế rơi xuống mặt đất.



Lúc này Tân Minh vừa kinh vừa giận, không nghĩ ra linh sủng bên cạnh Nhạc Vũ lại khó dây dưa đến như thế, trong nháy mắt nỗi tức giận biến thành sợ hãi.



Một thân ảnh toàn thân trắng như tuyết lại bay tới bầu trời, đứng trên Xuyên Vân Toa. Hai mắt sát khí nhuộm đỏ, đang hờ hững nhìn xuống hắn.



Nàng muốt giết ta, lần này chết chắc!



Cực hạn sợ hãi làm trái tim Tân Minh trong phút chốc ngừng đập, sau đó một cỗ cảm xúc điên cuồng nổ tung lan tràn trong lồng ngực hắn.



- Nhạc Vũ! Ta mặc dù có sai, cũng nên do môn quy tới xử trí! Ngươi thật dám bỏ mặc môn quy tới giết ta? Không sợ tương lai bị tâm ma trừng phạt?