Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 306 : Trọng trắc căn cốt
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
Quanh thân Nhạc Vũ, cả trong đại điện, cho tới phương viên mười dặm, linh lực thiên địa đều sôi trào, giống như ngày đó hắn sử ra Quảng Lăng tuyệt kiếm.
Điểm bất đồng là nếu như ngày đó Nhạc Vũ không thể khống chế được tiến trình, nhưng hiện giờ thì lại có thể hội tụ lực lượng đến một thức cuối cùng mới xuất ra.
Tức khắc, Hàm Phong kiếm phát ra ngân lên lảnh lót rồi tỏa ra một luồng ánh sáng chói lọi. Một kiếm quang khổng lồ khí thế bàng bạc như vạn mã bôn đằng, quán thông thiên địa từ phát ra từ trước người Nhạc Vũ.
Bất quá vào lúc này chợt có một nhân ảnh màu đen đột nhiên xuyên qua rồi đứng trước mặt La Mộng. Cùng lúc một lực lượng cường đại từ trên kiếm của người này xuất ra vững vàng che chở bản thân và La Mộng phía sau. Kình lực cương phong tứ tán làm đổ nát cả khu vực trung ương điện đường.
Cùng lúc, thanh Hàm Phong kiếm trước người Nhạc Vũ bắt đầu vỡ vụn từng mảnh, cuối cùng hóa thành phấn vụn.
Kiếm thế mới vừa rồi ngưng tụ mà không phát, thừa nhận áp lực lớn nhất cũng không phải là Nhạc Vũ mà là thanh thất phẩm huyền binh! Đến khi lực lượng này bột phát thì nó cũng không thể duy trì được nữa.
Nhạc Vũ cũng không để ý, tiện tay phất một cái gom lại những mảnh vụn của Hàm Phong kiếm sang một bên. Những tài liệu này tự có người của Ngọc Dung Phong thu về luyện chế thành huyền binh một lần nữa.
Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào người ở phía trước. Lúc kiếm quang mênh mông kia tản đi, Nhạc Vũ rốt cục nhìn thấy rõ ràng người này. Chỉ thấy tướng mạo ông ta võ vàng, khí chất nho nhã, lúc này hơi lộ ra vẻ chật vật, trên mặt lúc trắng lúc xanh, hai tay không khống chế được khẽ run, hiển nhiên là bị thương nhẹ vì một kích vừa rồi.
Người này, tựa hồ sư thúc tổ Y Nguyên Triết của Phù Dung Phong?
Nhạc Vũ suy đoán nhưng cũng không cách nào xác định. Thượng Ngạn tuy đã nói qua tướng mạo các vị tu sĩ Kim Đan trong Quảng Lăng Tông nhưng cuối cùng vẫn chưa gặp mặt.
Đang lúc hắn còn suy nghĩ thì Y Nguyên Triết đã trợn mắt:
- Kiếm khí của ngươi sao không phát tiết nơi nào mà cứ nhắm vào Mộng nhi vậy? Không lấy tính mạng của hắn không được sao!
Theo hàn ý toát ra từ giọng nói, Nhạc Vũ cảm giác được một luồng uy áp tinh thần ập đến. Thần hồn người này mạnh hơn hắn đến mấy lần!
Nếu nói hồn lực bản thân hắn hiện giờ đã như sóng lớn trong sông thì của Y Nguyên Triết chính là hồ không thấy bờ!
- Đệ tử tham kiến sư thúc tổ!
Hít một hơi thật sâu, Nhạc Vũ khẽ khom người hành lễ rồi cười khẽ, không chút khiếp sợ nhìn thẳng lão nhân đối diện:
Đợi một lúc lâu, Xương Băng Hồng mới mở mắt, đầu tiên là nhìn Nông Dịch Sơn và hai vị trưởng bối một cái rồi mới nhàn nhạt cười lạnh:
- Phù Sơn Tông kiểm tra đo lường sai lầm, thiên tư Vũ nhi muôn đời khó tìm!
Nông Dịch Sơn nhất thời nheo mắt, nhìn lại Nhạc Vũ:
- Người đâu, lấy cho ta một Giám huyết ngọc bàn tới đây, loại tốt nhất ấy!
Nhạc Vũ nhíu mày, biết ý tứ của Nông Dịch Sơn nên bức ra ba giọt máu tươi từ đầu ngón tay rồi lấy pháp lực bao vây ném về trong điện.
Chỉ một lát sau, đã có người mang tới một khay ngọc màu vàng, hình dạng giống như khay ngọc lần Nhạc Vũ ra mắt ở Phù Sơn Tông, chỉ có là phù văn nhiều hơn.
Nông Dịch Sơn đưa mấy giọt máu của hắn đặt lên trên, chỉ trong chốc lát, trên mặt chiếc khay ngọc màu vàng từ màu xám tro đã dần chuyển sang màu bạc nhạt.
Nhìn sự biến hóa này, trong điện yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
Nông Dịch Sơn hít một hơi thật sâu, đè nén dao động trong ngực. Lão cảm thấy rất kỳ lạ, vị Trần trưởng lão của Phù Sơn Tông xưa nay vẫn nổi tiếng làm việc nghiêm cẩn, làm sao có thể có kiểm tra đo lường sai? Chẳng lẽ là Nhạc Uyên Hồng không muốn tằng tôn của mình ở lại Phù Sơn Tông nên đã động chút chân tay? Nhưng tại sao từ lúc đưa Nhạc Vũ đến đây chưa từng thông báo?
- Quả nhiên là thiên tư muôn đời khó tìm! Nói như vậy, lúc ấy chưa từng kiểm tra lại hài tử này!
Cung Trí cười khẽ một tiếng, sau đó quay sang Nhạc Vũ:
- Ngươi hôm nay thử ước xem khoảng bao nhiêu Thạch lực?
- Bẩm Thái sư thúc tổ, đệ tử hôm nay sở hữu chín mươi hai Thạch lực!
Nhạc Vũ nói xong đồng thời cầm lấy thanh tiêm trùy mà La Mộng làm rơi bên cạnh, sau đó chợt dùng sức nắm chặt khiến thanh hạ vị huyền binh lục phẩm kêu rắc một tiếng rồi vỡ ra.
Nông Dịch Sơn dở khóc dở cười, thầm nghĩ tính cách đứa nhỏ này thật đúng là không chịu lỗ lả. Nghĩ đến đây, dư quang của lão đã thấy được mấy ánh mắt bất thiện hai bên.