Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 328 : Phạm ngã giả tru
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
Thật sự có chuyện này, chẳng quả lần đó cũng gặp may mà thôi.
Nhạc Vũ thầm kinh ngạc, không phải là vì Đoan Mộc Hàn biết được chuyện hôm đó hắn đánh bại Vân Vĩnh Chân, chuyện này chắc hắc y nhân đã nói lại cho nàng biết. Điều khiến hắn chân chính kỳ quái là vẻ mặt của Đoan Mộc Hàn sao lại giống như mèo thấy chuột vậy.
- Chẳng lẽ nàng lại có chủ ý với biệt phủ Tĩnh Hải Tông?
Nhạc Vũ thử nghĩ lại rồi cũng thấy chỉ có khả năng này, tiếp đó Đoan Mộc Hàn nhìn hắn ý vị thâm trường rồi cười ha ha một tiếng.
- Thật sự chỉ may mắn mà thôi? Ta nghe sư huynh nói Vân Vĩnh Chân ở trước mặt ngươi bị ép tới không hề có lực hoàn thủ. Nếu không phải ngươi lòng có cố kỵ, suýt nữa đã giết được, còn sau này đối phó con bạch tuộc kia…
Nói tới đây, sắc mặt Đoan Mộc Hàn bỗng dưng đỏ lên, vội vàng ho nhẹ một tiếng rồi ra vẻ nghiêm túc:
- Giờ ta phải đi biệt phủ Tĩnh Hải Tông một chuyến xử lý chuyện địa hỏa. Về phần chuyện lão dâm côn thì cứ giao cho ngươi đối phó. Vô luận là ngươi đánh cho hắn một trận cũng tốt, giết hắn rồi cũng được, tóm lại sau một canh giờ không để cho hắn chạy tới biệt phủ Tĩnh Hải Tông là được
Nhạc Vũ nghe vậy nhíu mày, sau đó lạnh lùng cười một tiếng coi như là đáp lại, thoát khỏi Chướng nhãn pháp của Đoan Mộc Hàn phi độn xuống dưới.
Lệ Duy bên cạnh lúc này cũng cực kỳ khiếp sợ. Tuy hắn biết chiến lực của Nhạc sư đệ vượt xa tu vi bản thân nhưng cũng chỉ cho là tương đương với tu sĩ giả đan mà thôi.
Nào ngờ nghe Đoan Mộc Hàn nói thì dường như đã có thể địch nổi tu sĩ Kim Đan, hơn nữa Nhạc Vũ nghe vậy cũng không biểu hiện gì kỳ quái, chẳng lẽ thật sự hắn suýt nữa đánh chết Vân Vĩnh Chân của Thái Huyền tông?
- Nhìn tiểu tử này đằng đằng sát khí, e là thật sự muốn giết người. Đoán chừng sư tôn lại muốn Phỉ Nhức đầu.
Bỏ đi! Chuyện này cũng không liên quan đến ta, Công Dương Anh dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan thành danh nhiều năm, chắc là không dễ dàng bị Tiểu Vũ làm thịt. Lệ Duy! Ngươi áp trận cho hắn đi.
Đoan Mộc Hàn lẩm bẩm mấy câu vẻ oán trách rồi ngay sau đó thấy sắc mặt xanh mét của tu sĩ già nua bên cạnh liền cười một tiếng:
Đứng sau Công Dương Anh là một thiếu niên lưng hùm vai gấu, mặt mũi vóc người đều bành ra, cực kỳ hợp với tên người.
Nhạc Vũ nhìn qua một vòng rồi chiếu thẳng vào Công Dương Anh, sau đó cười khẽ vỗ vào tay Nhạc Trương Thị:
- Mẫu thân, chuyện của con sau này hãy nói!
Lúc Nhạc Trương Thị đối diện với kiếm ảnh cũng không hề sợ hãi nhưng lúc này không khỏi biến sắc. Bà cũng nghe nói qua, có thể đi vào tu chân giới đều là những tu sĩ có thực lực cao tuyệt. Mặc dù Nhạc Vũ hiện giờ cũng là tu sĩ nhưng nhập môn mới chỉ là ba năm mà thôi.
Nhạc Trương Thị vừa đưa tay muốn ngăn cản thì Nhạc Vũ đã phất tay tiến vào bên trong, sau đó nhìn quanh bốn phía:
- Thanh kiếm vừa rồi là của ai?
Thoại âm vừa rơi xuống, trong điện lặng ngắt, sau đó có một tu sĩ thân hình khôi vĩ đứng dậy lắp bắp:
- Là của ta! Trước mặt Công Dương trưởng lão ngươi dám như thế nào? Là chính mẫu thân ngươi tìm chết.
- Muốn chết sao?
Nhạc Vũ thấy buồn cười, 365 cây Như Ý lôi châm bỗng dưng bắn ra toàn bộ!
Mọi người trong điện còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe một trận leng keng, nhìn lại chỉ thấy đại hán khôi vĩ kia không ngờ đã bị ghim chặt trên tường!
Toàn thân hắn hiện ra vô số lỗ máu!