Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 340 : Ta hận thương thiên!
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
- Lỗi nhi, cha thấy con quá xúc động rồi! Nhân vật như Thân quản sự, chúng ta có thể đánh hắn hay sao? Thượng Quan gia tiền nhiều thế lớn, chỉ thò tay có thể khiến cho chúng ta cửa nát nhà tan! Hôm nay bọn hắn lại chiếm chữ lý, bẩm báo quan phủ con cũng sẽ thiệt thòi.
Bên trong căn phòng nhỏ leo lét ánh đèn mờ tối, Đinh Nhị Oa hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn con trai:
- Ngày mai theo cha đến Thượng Quan gia gặp Thân quản sự xin lỗi. Vô luận đánh hay mắng, con đều phải chịu đựng cho cha! Cha nhờ người cầu tình một chút, hoặc là có thể giải quyết được! Bằng không có lẽ sẽ gặp họa diệt môn.
Đinh Lỗi trầm mặc không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Đinh Nhị Oa thấy thế không khỏi lắc đầu:
- Còn việc Thiến nhi, đúng là nàng không tên, nhưng theo tình hình hôm nay, nhà chúng ta trừ phi bán đi, nếu không có táng gia bại sản cũng không lấy ra được tám mươi xâu tiền. Hôn sự này bỏ qua đi thôi! Để cha bảo mẹ con tìm hôn sự khác vậy.
Đinh Lỗi cầm đũa trong tay, gân xanh nổi vồng lên căng cứng. Đinh Nhị Oa biết con mình phiền lòng, thở dài một tiếng cũng không tiếp tục làm phiền hắn.
Khi lùa hạt cơm cuối cùng vào trong miệng, Đinh Lỗi liền buông chén xuống, đi vào phòng nằm. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phiền não, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ánh mắt buồn bã thê lương của Thiến nhi.
Hắn chợt nghiêng người, cảm giác toàn thân nóng hổi, hơi thở dồn dập, trong lòng ngực phảng phất như có cỗ ý chí đang sôi trào. Hắn suy nghĩ một chút lại đứng lên đi vào phòng chứa củi cầm lên thanh đao chặt củi đã bồi hắn mấy năm qua. Hai ngày trước hắn vừa mài một lần, vẫn vô cùng sắc bén. Hắn dùng tay vuốt ve lưỡi đao, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân tràn vào trong đầu.
Qua một lúc lâu, Đinh Lôi đặt đao xuống, sắc mặt ảm đạm quay trở về phòng. Giết chết những kẻ kia thì thế nào? Cha mẹ cũng đã già rồi, không gánh vác nổi mười lăm mẫu ruộng kia. Còn có quan phủ, Đinh Nhị Oa nói rất đúng, hắn không giành được Thiến nhi trở về.
Ngày này ban đêm, Đinh Lỗi lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được. Cho đến canh ba, hắn mơ mơ màng màng nhắm mắt. Không biết thời gian qua bao lâu, chợt nghe thấy bên ngoài đầy tiếng huyên náo, mới thức tỉnh. Chỉ thấy ngoài cửa sổ đã là bình minh, mà ở phương hướng bắc thôn có tiếng người khóc thét. Thôn dân cũng đang ồn ào chạy về phía đó. Đinh Lỗi kinh hãi, vội vàng chạy ra cửa. Đợi đến khi hắn vọt tới bắc thôn, trong lòng lạnh như băng. Nơi đám người tụ tập chính là trước cửa nhà Thiến nhi.
Hắn đẩy những người đang vây xem, chen vào bên trong nhà, sau đó liền sững sờ tại chỗ. Trên xà nhà, một sợi dây treo lơ lửng, thi thể lạnh như băng của Thiến nhi đã được đưa xuống đất. Đôi mắt nàng nhắm chặt, giống như đang ngủ thiếp. Mấy thân thích của nàng còn đang gào khóc, còn có Vân nương đang ngây ngốc ngồi bên cạnh thi thể nữ nhi, trong miệng không ngừng thì thầm. Sau đó không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên thức tỉnh, liền đâm đầu đập vào cây cột gần đó.
- Một đao này là vì Thiến nhi! Nếu không phải ngươi thiết lập cạm bẫy, Thiến nhi sẽ không nghĩ nông cạn.
Hán tử mặt vàng lại kêu rống lên, Đinh Lỗi không chút động dung, lại chém một đao cắt đứt tay trái hắn.
- Một đao này là vì cha ta! Ngươi muốn ta cửa nát nhà tan, đoạn tuyệt tử tôn. Như vậy hôm nay ta lấy mạng chó của ngươi trước!
Khi ánh đao sáng như tuyết xẹt qua, vòi máu vung lên, lúc này tên hán tử đã hấp hối. Đinh Lỗi nhìn hắn, không quan tâm chết sống, lạnh lùng nhìn về phía trước. Hai mươi mấy gia đinh giờ phút này tay cầm gậy do dự không dám tiến tới, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi nồng đậm.
Đinh Lỗi nhếch môi, cầm đao xông vào đám người, đem bọn hắn xua tan.
Hắn xoay người, lại nhìn cha mẹ mình. Chỉ thấy phu thê Đinh Nhị Oa vẻ mặt đờ đẫn nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ trước mắt.
Trong mắt Đinh Lỗi chợt lóe lên vẻ bi ai, hắn không nói chuyện, chỉ yên lặng cầm yêu đao của vài tên nha sai đi thẳng tới bắc thôn.
Thuận đường đi tới cửa thôn, sau đó rẽ qua, chính là đường vào nhà thôn trưởng. Đinh Lỗi cơ hồ không chút do dự dùng một cước đạp thẳng vào cửa lớn, xông vào nhà. Chỉ thấy trưởng thôn Đinh Phụng sắc mặt tái nhợt đang ngồi bên trong.
Đinh Lỗi híp mắt, đầu tiên né sang bên cạnh tránh chiếc ghế do con trai Đinh Phụng ném tới. Sau đó lững thững đi tới, ánh đao vung ra, liền cắt đứt đầu người kia. Ngay sau đó lại một đao giết chết Đinh Phụng ngay trên ghế.
Ánh mắt hắn lại xẹt qua nữ nhân cùng hài tử trong phòng, liền xoay người bỏ ra ngoài.
Hắn vốn giết hết cả nhà họ, nhưng trong nhà đã không còn nam nhân, những người còn lại có giết hay không giết cũng không có gì khác nhau.