Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 37 : Tiểu muội trở về

Ngày đăng: 20:42 20/04/20




Nhiễm Lực hoàn toàn hấp thu yêu lực kết tinh Hóa Trần Linh Hoàn trong hơn một canh giờ. Một hoàn thuốc nho nhỏ như vậy khiến cho nội tức của Nhiễm Lực mới vừa tiến vào cấp tám không lâu lại đề thăng lên một cấp đỉnh phong.



Nhạc Vũ thu bàn tay đặt trên lưng Nhiễm Lực lại, trên mặt không quá vui mừng.



- Xem ra có chút quá lạc quan rồi. Với tốc độ như vậy, nếu như nếu đổi lại là bản thân ta thì qua nửa năm có thể hoàn toàn chuyển hóa đã là rất tốt-



Thì thầm trong miệng, Nhạc Vũ lại lâm vào trầm tư,



Bản thân Nhiễm Lực nguyên khí đầy đủ nên tốc độ chuyển hóa những chân nguyên yêu lực này dĩ nhiên là phải nhanh một chút, điều này lại khiến Nhạc Vũ một phen nguyền rủa lão Thiên bất công.



Theo ước đoán của Nhạc Vũ, hiện giờ hắn dựa vào sự trợ giúp của Ngũ Hành linh hoàn nhất cử tiến vào đại Hỗn Nguyên chân khí tầng thứ sáu. Bất quá ở phương diện tốc độ chuyển hóa, mặc dù cộng thêm hệ thống trí năng phụ trợ, tối đa cũng chỉ có thể đạt tới một nửa Nhiễm Lực mà thôi. Chênh lệch thật lớn, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.



Điều này cũng khiến cho mục tiêu nhanh chóng đề thăng thực lực của Nhạc Vũ có chút thay đổi. Bất quá nghĩ lại cũng có lý, nếu như có thể trong thời gian ngắn có thể chuyển hóa thì điều bí mật này đã không giữ tới hiện giờ vẫn không có ai phát hiện.



Bất quá bởi vậy mà nếu hắn muốn trước lúc Tấn Húc làm khó dễ tăng tu vi lên cảnh giới võ sư thì còn cần thay biện pháp. Nói không chừng, còn phải chịu mạo hiểm.



Nhiễm Lực cũng không hiểu được sự phức tạp trong lòng tiểu chủ nhân lúc này, gã vội vã thu công, trong lòng vừa mừng vừa lo. Vui vì về phương diện nội tức lại có điểm đề thăng. Lo chính là phục dụng linh hoàn này, ngày sau e là có hậu hoạn.



Mặc dù Nhạc Vũ nói hươu nói vượn nhưng Nhiễm Lực rất rõ ràng trong đó phần nhiều chỉ sợ là lừa dối. Khi gã mở mắt ra, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nhạc Vũ thì trong lòng nhất thời hồi hộp.
- Thiếu gia ngài quên rồi sao? Tiểu thư nàng là nữ hài, cuối cùng là phải lập gia đình, chỉ có nam nhân trong tộc mới ở tại Vọng Thành Sơn đến cuối tháng mười.



Cái gọi là Vọng Thành Sơn là một ngọn núi nhỏ cách Hổ Lĩnh chừng hai mươi dặm, bởi vì phương hướng đối diện với Nhạc gia thành, nhãn lực tốt có thể nhìn lẫn nhau nhau, vì vậy được gọi là Vọng Thành Sơn.



Nơi đó là chỗ dòng họ chăn nuôi yêu thú cấp hai trở xuống, Bộ Vân Đường và Vọng Huyết Đường cứ năm năm một lần sẽ tổ chức tập huấn, rèn luyện năng lực thực chiến yêu thú của đệ tử. Sở dĩ không tiến hành hàng năng là vì nghĩ đến chu kỳ sinh sản của yêu thú.



Nhạc Vũ rốt cục nhớ tới, những vũ kỹ thượng đẳng trong dòng họ không truyền cho nữ tử. Mọi người trên Đông Thắng đại lục cũng bắt đầu biết, hôn nhân cận tộc sẽ có hậu họa nên mặc dù nhân lực trong tộc thiếu thốn cũng rất ít có hôn nhân cùng huyết thống.



Vì thế trong hai mươi ngày tập huấn cuối cùng thì những nữ hài trong tộc đều bị cho về, tinh hoa võ học chân chính sẽ được dạy dỗ vào thời gian này.



Dĩ nhiên cũng có hai loại tình huống ngoại lệ, một loại là người ở bên trong tộc, một loại có thiên phú cực cao mà dòng họ không nỡ bỏ qua. Bất quá tiểu muội của Nhạc Vũ không thuộc hai loại này, thân là nữ cháu ngoại, lại có giá trị hôn nhân rất lớn, dòng họ không thể bỏ qua.



Nhạc Vũ vì thất ngộ mà ảo não. Bất quá sau một thoáng lại trở nên vui vẻ, sải bước về phía chủ phòng. Từ đằng xa, hắn đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Nhạc Trương Thị.



Điều này khiến Nhạc Vũ không khỏi hơi kinh dị, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nhạc Trương Thị vui vẻ ra mặt như thế. Cho dù là lúc nhận những phương thuốc trong tay hắn, cho dù là lúc biết được tu vi nội tức của hắn đã đạt cấp năm thì cũng không cười vui vẻ như vậy.



Nhạc Vũ bất giác cười khổ, xem ra phân lượng tiểu muội này trong lòng Nhạc Trương Thị còn quan trọng hơn mình. Lúc hắn vừa định bước vào cửa thì trong lòng cảm nhận được một hồi khiếp ý.