Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 422 : Lục địa chiến khởi

Ngày đăng: 20:46 20/04/20




Bên trong Quan Vân Điện đỉnh Thủy Hàn Phong, Nông Dịch Sơn tay cầm phi kiếm truyền tin, một hồi lâu bất đắc dĩ ném ra ngoài điện.



Đào sư huynh nói tháng này đồ tôn của ta vẫn không để ý tới bất cứ chuyện gì, chỉ lo tu hành. Dù uy hiếp của Phù Sơn Tông gần ngay trước mắt, cũng không hề làm ra bất kỳ điều gì bố trí. Với tu vi của Vũ nhi, dù hôm nay hắn chưa từng kiến thức thực lực của Vũ nhi như thế nào, nhưng phán đoán Vũ nhi nhất định lại có không ít tiến cảnh.



Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?



Vị trí bên trái đại điện, một lão giả tướng mạo có chút mập mạp nghe vậy sảng khoái cười to:



Ta nghe nói từ khi Vũ nhi đi qua bên kia, hết thảy sự vụ đều ngay ngắn rõ ràng. Chỉ riêng bản lĩnh biết nhìn người, ở tuổi của hắn đã rất khó được. Hơn nữa không hề dị động đã đưa đệ tử Tiểu Quan Phong cùng Thượng Ngạn đến những vị trí mấu chốt, đã làm mấy người Đào Chính không lời nào để nói. Bậc thủ đoạn kia trong đám tiểu bối chỉ sợ ít người sánh kịp.



Tuy là như thế, nhưng với một chưởng giáo nhất tông, vẫn còn có chút không ổn. Vốn cảm giác hài tử kia thiếu thứ gì đó, không ngờ là không muốn nắm quyền.



Nông Dịch Sơn thở dài, lại như ảo não, lại như tiếc hận:



Xem ra chức chưởng giáo Quảng Lăng Tông tương lai hẳn phải chọn người khác. Hơn nữa ta xem bản thân của hắn hẳn không có ý tứ tiếp nhậm chức này. Nghiêm sư thúc, ngài nghĩ thế nào?



Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấtruyenfull.vn.



Lần này Nghiêm Chân cũng không phản bác, một lúc lâu sau chợt lắc đầu:



Hài tử này xem ra cũng giống Tri Thu lúc còn trẻ. Cũng tự tin có thể lấy lực lượng bản thân tự phát triển một mảnh thiên địa.




Nhạc Vũ cười lạnh, dùng hồn thức liên hệ Chiến Tuyết, sau đó dùng Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn đánh tới.



Pháp bảo bên trong lòng đất tuy không cách nào đè ép được người, nhưng dùng làm gạch, hiệu quả thật sự không tệ.



Nguyên từ lực bị kích phát, trong nháy mắt liền khóa định một người. Đợi đến khi người nọ kịp phản ứng, cố gắng giãy dụa cũng không cách nào thoát thân, liền bị Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn trướng lớn như chiếc bàn vuông đánh thẳng vào đầu. Sau đó phảng phất vang ra thanh âm bạo liệt, khoảnh khắc thân hình kia đã không còn chút sinh cơ.



Nhạc Vũ, ngươi dám!



Trong bốn người còn lại có một hán tử ngang tàng trợn tròn mắt, vừa định viện thủ, người bên cạnh đột nhiên bốc cháy, đã mất đi cương khí hộ thể, không còn cách nào chống đỡ nhiệt lực nơi này.



Nhạc Vũ nhìn thoáng qua, nhận ra đó là người ngày đó bị hắn đánh văng vào hư không loạn lưu, giờ phút này đã hoàn hảo không tổn hao gì, không hề có dấu hiệu chưa lành thương thế. Sau mới biết được người này tên Lâm Đông, chính là một trong những Nguyên Anh tu sĩ mạnh nhất của Phù Sơn Tông.



Sao có thể như vậy? Hư không loạn lưu không phải chuyện đùa. Mặc dù tu sĩ Đại Thừa cảnh nếu gặp phải thời gian dài cũng không thể chống đỡ. Chẳng lẽ trên người hắn có bảo vật tương tự Thập Phương Môn cùng Định Minh Châu hay sao?



Nhạc Vũ kinh ngạc, nhưng không suy nghĩ nhiều, sau thoáng ngẩn ra, vẫy tay điều khiển Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn bay lên, dùng hồn thức khóa định người nọ, lại đập xuống lần nữa.



Nguyên từ lực phát động, Lâm Đông nhất thời cũng không thể động đậy. Vô luận giãy dụa như thế nào, cũng không cách giãy khỏi trói buộc, phảng phất như có cỗ lực lượng không gian đang bộc phát, hút hắn vào bên trong thời không loạn lưu. Hắn nguyên tưởng rằng vừa rồi Nhạc Vũ ra tay đột ngột, lúc này mới biết được sự lợi hại của Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn.



- Trong truyền thuyết bảo vật này của Ngọc Hoàng Tông không phải chỉ là nhị phẩm hay sao? Bây giờ xem cường độ nguyên từ lực, phảng phất như đã trên cả nhất phẩm?