Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 426 : Dốc lòng tu luyện
Ngày đăng: 20:46 20/04/20
Nguyên lai kiếm khí của Thập ngự phục ma kiếm trận đều là siêu phẩm huyền binh,
Sau khi đọc được một số miêu tả về Phục Ma Kiếm trận trong ba quyển điển tịch đã ố vàng, Nhạc Vũ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Bộ kiếm trận này vào thời hồng hoang cũng không phải là xuất chúng, uy lực của nó tương đương với một kiện tiên bảo, tiên nhân bình thường nếu không chú ý cũng sẽ bị trảm sát.
Ngoài ra đúng như Đào Chính từng nói, thanh danh của bộ Thập ngự Phục Ma Kiếm trận này sau hồng hoang cũng không nhỏ. Năm đó siêu cấp đại phái Kì Hoàng tông ở Trung Nguyên Lạc châu gom được một bộ thập ngự Phục Ma Kiếm kiếm trận chấn nhiếp thế gian, truyền thừa qua vạn năm mới bị tất cả các đại tông môn liên thủ tru tuyệt. Nghe đồn trận chiến ấy cực kỳ thảm liệt, ngoại trừ năm cao thủ Đại Thừa Cảnh vẫn lạc đương trường thì còn có mười ba vị tu sĩ chứng nhận trường sinh sau này lần lượt vẫn lạc không thể chuyển thế trùng tu, quả nhiên là uy lực tuyệt luân.
Bất quá có thể xác định Phù Sơn tông không thể thu thập được mười thanh phi kiếm kia, hầu hết chúng đều nằm trong phủ khố của các tông môn, còn trận đồ thì không biết vì sao mà rơi vào tay Phù Sơn tông .
Ngay cả một thanh phi kiếm cũng không tìm được, vậy thì cũng chỉ có thể dùng đồ mô phỏng mà thôi.
Trong lòng khẽ động, Nhạc Vũ lấy ra một cái hồn ngọc, sau đó đưa vào đồ hình trận đồ của Càn Khôn hoàn tỏa tinh thông trận. tiếp đó hắn dùng một chỉ bắn ra về đại điện, lệnh cho đệ tử Minh Trụ Phong theo đó sửa chữa đại trận hộ sơn.
Tri thức về pháp trận của hắn vẫn không bằng bậc tông sư trận đạo như Xương Băng Hồng. Mặc dù đã dựa vào sự trợ giúp của Đại Diễn linh trận để phân tích qua Càn Khôn hoàn tỏa tinh thông trận nhưng thực sự vẫn không đủ tri thức để cải biến cấu thành đại trận này.
Bộ đại trận này cơ hồ xem như hoàn mỹ. Muốn hắn phá trận thì có thể, nhưng bảo cải biến chắc chắn sẽ làm giảm uy lực của nó.
Còn về miếng hồn ngọc ghi lại những tinh yếu kiếm thuật một đời của Đoan Mộc Hàn, Nhạc Vũ sau một tháng thì cảm giác hấp thu được một nửa tinh hoa trong đó, từ kiếm thuật đến đao thuật đều có đột phá. Âm Nha đao dùng Âm Công làm chủ thì không có gì, bất quá khi Nhạc Vũ dùng Phong Nha kiếm sử xuất Quảng Lăng tuyệt kiếm thì càng thêm xoay tròn như ý, khí tượng thâm nghiêm.
Ngày hôm đó trong đình viện, Nhạc Vũ dùng phương thức tùy tâm sở dục sử dụng thức Đái Lệ Sơn Hà của Quảng Lăng tuyệt kiếm. Nhìn ngọc sắc kiếm quang, khóe miệng Nhạc Vũ dần lộ ra mấy phần vui vẻ.
Hiện giờ hắn đã có thể đem ba thức này tùy ý phân chia mà không hề ảnh hưởng đến uy lực, coi như chân chính làm chủ.
Đáng tiếc mình không có phi kiếm phù hợp để tập Lưỡng Nghi hàn cực diễm tuyệt kiếm của sư phụ, cũng không thể chia ra đầy đủ pháp lực. Nếu không chiến lực của mình hiện giờ đã có thể tăng thêm một thành. Bất quá kiếm thuật hiện giờ của mình đã không sợ Ngao Hải.
Trong trận chiến mấy tháng trước, Nhạc Vũ vẫn rất kiêng kị lẫn ấn tượng thuật ngự kiếm của người này. Tuy có Phong Nha kiếm nơi tay cũng không dám công kích vì biết rõ không địch lại kiếm thuật tuyệt thế của đối phương, mãi đến hôm nay mới có đủ tự tin.
Lúc này Chiến Tuyết trên không trung vẫn còn sợ hãi, trốn đến bên cạnh Kim Quan hỏa xà phía xa. Uy lực của Quảng Lăng tuyệt kiếm cực lớn, với tu vi của Nhạc Vũ hiện giờ đã có thể phát huy toàn bộ khiến cho thần thú trung vị cửu giai như Đằng Huyền cũng kiêng kị cực kỳ.
Đem Phong Nha kiếm thu vào Tu Di Giới, Nhạc Vũ cười khẽ một tiếng rồi lấy ra một viên lục chuyển Trúc Cơ Đan ném vào miệng Sơ Tam để tăng tiến tiềm lực chân viêm. Đằng Huyền lúc này đã sớm không kiên nhẫn lăn qua lăn lại trên mặt đất, phun đầy liệt diễm quậy phá.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, vỗ vỗ để Sơ Tam bay đi rồi mới dùng một đạo pháp lực bắt lấy Đằng Huyền. Vốn hắn định gõ vào đầu nó nhưng sau lại chỉ khiển trách, tiếp đó lấy ra mấy dược hoàn màu đỏ ném vào miệng nó.