Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 439 : Băng Nguyệt Vô Cực
Ngày đăng: 20:46 20/04/20
Trước mặt Thích Phụng Lễ hiện ra hình ảnh, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó không chịu nổi, qua một hồi lâu ánh mắt đau đớn mới khôi phục bình tĩnh:
Nếu nói lực xuyên thấu kia chính là Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang của linh sủng kia, uy lực đúng là cực mạnh. Nhưng nếu chỉ nói về uy lực, ta xem Vũ nhi tập luyện Băng Diễm Tuyệt Quang còn mạnh hơn một cấp. Có chúng ta ở bên cạnh che chở, muốn đánh vỡ Tiểu Chư Thiên Cửu Quy Nguyên Tráo dễ như trở bàn tay. Với tốc độ tu hành của tiểu Vũ, chỉ cần thời gian bốn năm năm là có thể làm được. Nhưng hôm nay ta chỉ kỳ quái về lực lượng thân thể của hắn, lực lượng khi chỉ kém hơn Nguyên Anh, nhưng có thể kháng cự được Tiểu Thiên Lôi Ngục mà thân thể tổn thương cực nhỏ, đúng là khiến người kỳ dị! Lúc ấy ta thật sự hết hồn.
Có lẽ Vũ nhi tu luyện công pháp gì khác thì sao? Tiểu Thiên Lôi Ngục tuy mạnh nhưng trên thế gian này cũng có chút công pháp kỳ dị có thể ứng phó.
Đào Chính thuận miệng suy đoán một câu, lại nhìn xuống chân núi:
Nữ nhân kia cực kỳ trọng yếu đối với Băng Nguyệt Tông. Hôm nay nàng chết tại đây, chỉ sợ Băng Nguyệt Tông lập tức hoàn toàn trở mặt với chúng ta.
Y Nguyên Triết nhất thời hừ lạnh một tiếng:
Băng Nguyệt Tông? ám sát đệ tử bí truyền của tông ta, chết chưa hết tội! Nếu các nàng thực sự không chịu từ bỏ ý đồ, có ngại gì tranh tài một lần? Nếu như trước hôm nay Quảng Lăng Tông chúng ta còn kiêng kỵ họ ba phần, nhưng hôm nay cần gì sợ bọn hắn? Vô luận tới bao nhiêu người, chúng ta cũng tiếp đón!
Là đạo lý này.
Thích Phụng Lễ ha hả cười một tiếng, sau đó ý vị thâm trường quét mắt nhìn bốn phía:
Ta và ngươi về trước đi! Chuyện của Hư Nhược Nguyệt, rốt cục cùng Băng Nguyệt Tông chiến hay hòa, tự có trưởng bối hai bên giải quyết.
Trong rừng rậm vẫn yên tĩnh không một tiếng động, không có ai trả lời. Trung niên đạo nhân cũng không để ý, nói tiếp:
Nếu như vậy ngươi cũng đã nhìn ra, hài tử kia thật sự chưa chết, còn có bí pháp khác giúp nó sống lại. Hôm nay chuyện ta làm chỉ là giúp nàng giữ lại chút ít nguyên khí. Có thể thu thập máu tươi cùng hồn lực của nàng hay không cũng không trọng yếu. Khác nhau cũng chỉ là tốc độ khôi phục ngày sau của Hư Nhược Nguyệt mà thôi. Mặc dù tiền đồ ngày sau không tệ, nhưng so với Nhạc Vũ của Quảng Lăng Tông các ngươi, lại không đáng vào đâu!
áp lực trầm muộn tràn ngập bên trong rừng rậm chợt tăng cường thêm mấy lần. Một cỗ sát ý bén nhọn xông thẳng thần hồn của trung niên đạo nhân. Sắc mặt hắn chợt tuôn ra tầng mồ hôi, cười lớn nói:
Ta biết đạo hữu ngươi muốn lấy tính mạng của ta. Hợp lực ba vị Nguyên Anh tu sĩ của Quảng Lăng Tông cũng có thể làm được chuyện này. Nhưng ước chừng chính các hạ cũng không nắm chắc phải không? Ta biết thực lực ngươi hơn xa ta, nhưng tại hạ xem như miễn cưỡng tinh thông trận đạo, đối với việc bảo vệ tính mạng cực kỳ am hiểu! Trận chiến này trọng thương chết trận cũng đạt tới khả năng năm thành!
Sát khí kia không hề có chút yếu bớt, ngược lại càng tăng thêm mấy phần. Nhưng lúc này vẻ mặt trung niên đạo nhân lại chắc chắn nói:
Đạo hữu, hay là như vậy được không? Ngôn Vô Cực có thể lấy thần hồn xin thề, chỉ cần ngươi cho ta thu thập máu huyết thần hồn của nữ hài kia, sau đó bình an rút đi. Trong vòng ba mươi năm, Băng Nguyệt Tông tuyệt sẽ không đối địch với Quảng Lăng Tông! Nếu như vi phạm lời thề, Ngôn Vô Cực lập tức chết thảm!
Một tiếng hừ lạnh đột ngột xông thẳng vào trong tai Ngôn Vô Cực, sau đó chốc lát áp lực quỷ dị kia đã biến mất hoàn toàn.
Sau khi xác nhận cường địch đã rời khỏi, Ngôn Vô Cực không khỏi lau mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Hắn vội vàng đánh ra một chuỗi pháp quyết, vài giọt máu huyết kim hoàng sắc cùng một chút lôi quang màu tím thật nhỏ được thu vào bên trong ngọc châu. Ngay tại lúc đó, trong đầu Ngôn Vô Cực cũng nhớ lại chuyện trước đó không lâu, tình hình Nhạc Vũ tru diệt hậu bối kiệt xuất nhất của tông môn, ở trong mắt hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Không ngờ trên thế gian hiện tại còn có nhân vật yêu nghiệt như thế! Thân thể mạnh mẽ, thần thông kinh người, trận đạo cũng chỉ vì căn cơ chưa đầy nhưng lực lượng hơn xa ta, xem như đã có thành tựu. Lần này không thể đem hắn tru diệt, đợi tới ba mươi năm sau, thật không biết sẽ mạnh mẽ tới bậc nào. Ngày sau cho dù Nhược Nguyệt có toàn lực ứng phó, chỉ sợ cũng đuổi theo sau lưng người này mà thôi. Ngày sau rốt cục đường đi của Băng Nguyệt Tông lại ở phương nào? Thật phải thành kẻ địch với Quảng Lăng Tông rầm rộ như mặt trời ban trưa sao?