Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 455 : Thương Ngô giá lâm

Ngày đăng: 20:46 20/04/20




Trên bầu trời cách Quảng Lăng sơn mấy trăm dặm, có một nam tử tóc xanh mắt xanh đang đứng sừng sững, trong mắt tràn đầy vẻ hăng hái.



Đây chính là Quảng Lăng sơn? Trong Trung Nguyên xem như là động tiên không tệ rồi, phụ thân của ngươi bị vây ở chỗ này sao?



Người hắn đang nói chuyện là một thanh niên tuấn tú trẻ tuổi, tóc xanh mắt đỏ. Giờ phút này tuy bị vây ở vị trí yếu thế, nhưng vẻ mặt không tự ti cũng không kiêu ngạo chút nào.



Điện hạ chê cười, phụ thân ta năm đó độ kiếp, không trù bị thỏa đáng, sau đó bị Quảng Lăng Tông nhân cơ hội phong ấn. Ta thân là con, cả ngàn năm nay thật sự không làm gì được Quảng Lăng Tông. Chỉ có thể ngồi nhìn nghĩa phụ bị nguy, thật vô cùng xấu hổ…



Ha hả! Xấu hổ cái gì? Quảng Lăng Tông này khác với những môn phái khác, nếu thật bị ngươi đánh thắng, đó mới là điều chân chính làm người kinh dị. Thật ra ngay cả ta, trong lòng vẫn thực sự có chút kiêng kỵ đây.



Nhìn thần tình nghi hoặc của Lệ Bi Hồi, Yêu Vương Thương Ngô đầu tiên thoáng nhíu mày, sau đó thoải mái cười một tiếng:



Cũng phải! Quảng Lăng Tán Nhân chính là nhân vật vạn năm trước, với tuổi của ngươi, không nghe được chuyện này cũng là bình thường. Như vậy ta hỏi ngươi, có nghe nói về Quảng Lăng Tuyệt Kiếm?



Lệ Bi Hồi thoáng cau mày, gật đầu nói:



Chuyện này có biết, Quảng Lăng Tông tự xưng uy lực tuyệt luân. Nhưng chưa từng có người nhìn thấy, ở phạm vi Bắc Hoang có rất nhiều người nghĩ bộ kiếm quyết này vốn không tồn tại. Nhưng trận đánh trước ta đã tự mình lĩnh giáo ba chiêu đầu tiên của bộ kiếm quyết này, Quảng Lăng Kiếm Trận quả nhiên danh bất hư truyền.
Cửu Diệu Đô La Khảm Ly đại trận! Thành tựu trận đạo của người chủ trì đại trận thật không tầm thường, bên trong Quảng Lăng Tông không ngờ lại có nhân tài, có thể xem như bất phàm. Nghe chỉ là đồn đãi, mắt thấy chính là thật, trong Bắc Hoang vẫn có thể đứng vững được cũng có nguyên nhân, xem ra cần phải dùng nhiều thời gian nơi này mới xong.



Thương Ngô tiện tay vung lên, bên trong tầng mây có vô số lôi quang màu bạc bị hắn mạnh mẽ rút ra ngoài, sau mấy chục lần hô hấp liền dần dần tụ tập, tạo thành một cột lôi thương cực kỳ khổng lồ.



Lệ Bi Hồi âm thầm giật mình, cường độ lôi thương tới bậc này, chỉ sợ đã không thua kém thiên kiếp của yêu tu mười ba cấp. Chẳng qua với bản thể của Thương Ngô, hẳn phải cực kỳ sợ hãi lôi lực mới đúng, vì sao lại có được lôi hệ thần thông mạnh mẽ đến như thế?



Điện quang màu bạc còn đang tụ tập, ngay khi lôi thương trong tay Thương Ngô cơ hồ phát ra ánh sáng chói chang như mặt trời, lúc này mới bị hắn ném ra. Theo một tiếng nổ vang ầm ĩ, phương viên cả ngàn dặm đều lay động kịch liệt.



Đợi đến khi dòng điện lan tràn tản đi, Lệ Bi Hồi cẩn thận nhìn xuống, chỉ thấy Quảng Lăng sơn vẫn hoàn hảo không bị tổn hai gì, chỉ thấy Quan Vân Điện của Thủy Hàn Phong bay lên, liên kết thành một thể cùng đại trận.



Lệ Bi Hồi theo bản năng cau mày, lần trước sở dĩ hắn thất bại chính là vì bị Quảng Lăng kiếm trận đánh trọng thương. Nhưng nếu không phải hộ sơn đại trận Quảng Lăng Tông mạnh mẽ tới mức làm người bất đắc dĩ, đem bọn hắn trì hoãn đến khi Xương Băng Hồng thành công độ kiếp, bọn hắn cũng đã không bị thảm bại đến như vậy.



Quan Vân Điện? Đây chính là thủ đoạn cuối cùng Ngọc Lăng Tiêu lưu lại theo lời đồn đãi đi. Năm đó lúc Ngọc Lăng Tiêu phi thăng, cả Quảng Lăng Tông bất quá chỉ có năm sáu trăm người, hộ sơn đại trận cũng không lớn được như hôm nay. Xem ra hiện tại hộ sơn đại trận dùng Quan Vân Điện làm chủ. Nghe đồn bảo vật này có thể làm tu sĩ Đại Thừa kỳ vẫn lạc. Thật không biết thực tế lại như thế nào? Nhưng hậu nhân của Ngọc Lăng Tiêu, thật sự là khá lắm. Có thể đem nơi này bố trí thành Cửu Diệu Đô La Khảm Ly đại trận, kết hợp nhất thể với Quan Vân Điện này.



Kể lại tin đồn mà ngay cả Lệ Bi Hồi cũng hoàn toàn không biết, Thương Ngô lạnh giọng cười một tiếng. Ngón tay hắn gảy nhẹ, ngay sau đó mặt đất bên dưới đột nhiên rạn nứt, dưới nền đất dâng lên nham tương cùng địa diễm nóng rực hướng chỗ hắn hội tụ đến. Không biết nặng tới mấy vạn tấn, lại tụ thành một hỏa châu nho nhỏ trên đầu ngón tay hắn, sau đó từ đỏ chuyển trắng, lại từ trắng chuyển đỏ, ngọn lửa càng thêm tinh thuần.