Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 466 : Tâm tử chi nhân

Ngày đăng: 20:47 20/04/20




Bức họa vẽ từ lụa tơ tằm ngàn năm từ từ giở ra trong không trung, bên trong là hình một nữ tử thanh tú, nhìn qua không phải quá đẹp nhưng có một phong thái làm người khác cảm thấy an tường.



Nhạc Vũ nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, chú ý thấy trên thân nữ tử này cũng có tiêu chí của Tiểu Quan Phong.



- Đây Hàn Tú Nhân sư cô của Tiểu Quan Phong các ngươi, xem như người đồng lứa với sư tổ, là đạo lữ của Xương sư thúc.



Tào Vấn ngự kiếm một bên, thần sắc ảm đạm giải thích:



- Sư thúc yêu nàng sâu vô cùng, ước chừng vài thập niên trước thì sư cô tọa hóa, sư thúc nảy sinh ý nghĩ không muốn sống. Vốn tư chất của sư thúc trong đồng trang lứa chỉ kém Chưởng giáo chân nhân, đã trùng kích đến Kim Đan đỉnh phong. Bất quá từ đó về sau liên tục vài thập niên không có nhiều tiến triển.



- Vài thập niên trước? Chẳng lẽ là vì Vân Mộng Tông, sư thúc tổ sẽ không nghĩ tới báo thù?



Nhạc Vũ đem bức hoạ cuộn tròn lại, không có ý tứ trả Tào Vấn mà trực tiếp để vào trong Tu Di Giới rồi nhìn Tào Vấn:



- Hàn sư cô rốt cuộc là vì sao vẫn lạc?



- Nói là tọa hóa.



Tào Vấn sờ mũi, cảm giác ánh mắt sắc bén của Nhạc Vũ nên vô ý thức tránh đi nói:



- Điều này không quan hệ với Vân Mộng Tông. Sư cô vài thập niên một mực đều không thể đột phá Kim Đan cảnh



Nhạc Vũ cũng thở phào, bất quá ngẫm lại lại cảm giác không đúng. Xương Băng Hồng là Nhị đại đệ tử, tư chất chỉ kém Nông Dịch Sơn. Đạo lữ song tu với hắn tuyệt sẽ không thấp. Cho dù là do Xương Băng Hồng chính mình chọn trúng, nếu là thật sự không triển vọng, tông môn chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng.



- Tư chất và tốc độ tu hành cua Hàn sư thúc năm đó ở Tiểu Quan Phong cũng là nhất lưu. Chỉ là trăm năm trước trong một lần ra ngoài bất hạnh bị tập kích, cuối cùng tuy là chạy trốn khỏi được những tán tu kia nhưng cảnh giới tu vi bị đánh rớt xuống hai cấp. Thọ nguyên cũng hao tổn một trăm hai mươi năm. Từ đó về sau, vô luận Xương Sư thúc đền bù thế nào cũng vô hiệu, về phần những cừu gia đã bị hắn trảm sát toàn bộ mấy thập niên trước.



Tào Vấn nói đến đây thì than nhẹ một tiếng :



- Kỳ thật hai người bọn họ có thể nói là trời sinh một đôi. Cũng không phải không có khả năng dắt tay cùng vào trường sinh, đáng tiếc thiên ý trêu người! Kỳ thật ta coi như là nhờ vào thân phận họ hàng xa của Hàn sư thúc, mới được Xương Sư thúc chiếu cố như vậy.
Nói đến đây, Mạc Quân cũng cười khổ, người ngồi trong này có ai mà không thiên tư tuyệt hảo. Chỉ bởi vì thời vận bất lực, tiên duyên không tốt, hoặc bởi vì bí truyền điển tàng tông môn chưa đủ nên mới mất đi tư cách vấn đỉnh Đại Thừa, hoặc bởi vì vết thương nên không cách nào tiến thêm một bước.



Vì vậy mặc dù chỉ cần vượt qua bọn họ một thành đã đủ kinh thế hãi tục, càng không cần phải nói vượt qua mấy lần.



Trong điện một hồi yên lặng, Phong Vân mới cười nói:



- Tư chất Vũ nhi quả thật không tệ, cũng không biết so với khai sơn tổ sư là ai ưu ai kém? Ba thức giữa này sợ là phức tạp vượt quá tưởng tượng chúng ta, muốn thấu thành kiếm trận thì với lực chúng ta cũng phải mất vài thập niên.



- Cái này cũng vô phương! Năm đó tổ sư đã từng lấy bí pháp, chế thành hai đại thân ngoại hóa thân. Vì vậy sáng chế mỗi thức kiếm quyết , tất nhiên sẽ thuận tiện nghiên cứu thành kiếm trận. Chỉ là cho tới nay, tông ta vẫn chỉ có được yếu quyết của ba thức trước, những thức sau chưa hề biết.



Thấy thần sắc khó hiểu của mọi người, Nông Dịch Sơn cười nói:



- Vừa rồi ta ở trong trận tuy thu hoạch thấp hơn dự kiến, bất quá có điều ngay cả Vũ nhi cũng không từng phát giác. Trận này chỉ cần ba vị có thể thấu nhập toàn bộ Ngũ Hành, phân thành vị trí Tam Tài thì có thể khởi động. Tổ sư kiến lập truyền pháp điện chắc là sớm có dự đoán để cho những người chúng ta dù không đủ ngũ hành nhưng vẫn có thể trú sử kiếm trận này! Thời gian có thể rút ngắn.



Ánh mắt Phong Vân hơi lóe lên, thần sắc thoáng phấn chấn, ngay sau đó lại nghe Nông Dịch Sơn nhíu mày nói:



- Vũ nhi đã lành thương xuất quan, chúng ta đã có thể mượn sức hắn!



Mọi người nghe vậy đều lộ vẻ kinh hãi. Nhạc Vũ tuy là Kim Đan tu sĩ nhưng ngộ tính vượt xa bọn họ. Về phương diện trận đạo chỉ kém Xương Băng Hồng, mấy tháng trước đã từng sử qua một lần Quảng Lăng tuyệt kiếm ba thức giữa. Nếu như gia nhập, nhất định là giúp ích rất nhiều.



Nông Dịch Sơn lúc này lại lâm vào trầm tư, nhớ tới nữ nhân như luyện thi bên cạnh Nhạc Vũ.



Nhạc Vũ vì lời thề nhập môn mà vẫn chưa từng truyền thụ Quảng Lăng tuyệt kiếm cho Chiến Tuyết.



Việc này vốn lão cũng không cảm giác không ổn. Lúc này nghĩ đến vì an toàn của Nhạc Vũ mà đã truyền xuống Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích, vậy thì Quảng Lăng tuyệt kiếm cũng có thể. Cùng lắm thì mấy ngày nữa, đem Chiến Tuyết cùng nhau thu làm môn hạ là được. Nàng tuy là thân phận luyện thi nhưng trong tu chân giới chỉ cần mở ra linh trí thì dù là cỏ cây muông thú cũng đối đãi bình đẳng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Ngoài ra trong lòng lão cũng có chút hy vọng với Chiến Tuyết. Huyền Sát Luyện Thi có thể nói là thần diệu, thực không biết nàng sau này tập được Quảng Lăng tuyệt kiếm sẽ như thế nào.