Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 497 : Đoạt đan kỳ mưu
Ngày đăng: 20:47 20/04/20
Thu hồi lại kim long thủ trạc, Nhạc Vũ cầm đồ vật, cảm thấy bản lĩnh luyện chế của người này chẳng qua thật tầm thường, toàn bộ phù triện linh trận bên trong, cũng chỉ thuộc trình độ không tới đâu, muốn đem luyện hóa cũng chỉ thật đơn giản.
Duy chỉ có mấy vạn Huyền Thanh Thủy Mẫu bên trong, tuy không bằng Huyền Âm Cự Thủy mà hắn chuẩn bị dùng cho Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, nhưng cũng xem như là bảo vật tiên thiên chínhu. Đừng xem chỉ là một chiếc khăn gấm, nhưng nếu thả ra liền có thể tương đương với một hồ nước rộng chừng mười mấy vạn thước vuông. Quả nhiên vô cùng thần diệu, thậm chí Nhạc Vũ còn nảy lên chủ ý, đợi đến ngày sau khi tu vi đột phá cảnh giới Nguyên Anh, có đầy đủ pháp lực, có thể đem vật này luyện chế thêm một lần.
Ước chừng ba khắc sau, Nhạc Vũ đã có thể hoàn toàn sử dụng được pháp bảo này. Nhưng hiện tại đã không còn mục tiêu nào thích hợp, những tu sĩ đứng tương đối gần, hiện tại ai cũng đang đề phòng hắn. Duy chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan đã sắp vẫn lạc, lúc bịthương nặng đều bỏ chạy về hướng hắn. Hơn phân nửa đã thành công chạy trốn, duy chỉ có hai người vẫn lạc ngay trước mắt hắn, được hắn cứu lại Kim Đan, giới chỉ cũng liền rơi vào trong tay Nhạc Vũ. Chẳng qua hai giới chỉ kia cộng lại cũng chỉ có bảy trăm vạn linh thạch, chỉ tiếc pháp bảo huyền binh đều không lọt được vào mắt hắn.
Nhạc Vũ âm thầm tự giễu, hắn không muốn chủ động xuất thủ cướp đoạt, là vì biết rõ tu hành không dễ dàng, cũng không cáchnào chủ động, bởi vì những người kia không có ân oán gì với mình, thậm chí cũng không vì ích lợi mà hạ thủ độc ác với họ.
Như vậy chỉ cần cứu mạng cho người ta, sau đó lấy vật, như vậy vừa có thể yên tâm thoải mái, vừa không cần gây thêm cường địchcho tông môn.
Bất quá dần dần, theo thời gian trôi qua, những ánh mắt không cóý tốt từ từ tăng thêm nhiều.
Sắc mặt Nhạc Vũ không chút thay đổi, nhưng khóe môi khẽ nhếchlên. Hắn biết lực chấn nhiếp khi hắn cùng Sơ Tam cùng Đằng Huyền thi triển ba loại thần thông giết chết tu sĩ áo lam đã từ từbiến mất.
Hiện tại trong mắt mọi người, hắn phảng phất giống như một đứa bé mang theo bảo bối đầy người, bản thân có trọng bảo nhưng không đủ khả năng tự vệ, cùng bốn quả Vô Cực Thiên Đan kim hệbiến dị, giá trị không kém, nhiều lắm nhìn hắn chỉ cảm thấy có chút nguy hiểm mà thôi.
Nếu không lấy được Vô Cực Thiên Đan, nhưng có thể đoạt được vài món bảo vật trên người hắn, như vậy thu hoạch cũng rất không tệ.
Chỉ là Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn hắn còn chưa thể tùy ý thao túng, bảo vật tiên gia như vậy, tuyệt không phải hắn có thể khống chế.
Trong lòng vừa lướt qua ý nghĩ này, liền nhìn thấy mấy đạo nhân ảnh chợt phá không bay ra, đánh úp về phía đao luân trên bầu trời. Có người từ ngoài mấy trăm dặm, hoặc từ trong tầng mây bay ra, nhắm đao luân màu bạc trên không trung đánh tới. Cấm chế pháp trận trên không trung hoàn toàn không thể ngăn chặn.
Nhưng ngay khi mấy người kia thật khó khăn mới tiến tới gần, đao luân ngân sắc đột nhiên co rụt lại, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.
Đây là Đại Thừa tu sĩ!
Thân thể Nhạc Vũ chấn động, âm thầm cảm thấy hoảng sợ. Ngaysau đó chợt cảm thấy kinh hãi, chợt nghĩ nếu bậc chí bảo như vậy rơi vào trong tay những tu sĩ Đại Thừa cảnh kia, trong lòng hắn chợt cảm thấy rét lạnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cho dù ta không lấy được, cũng không cho vật kia rơi vào trong taynhững người khác!
Dù nghĩ như thế, nhưng trong lòng Nhạc Vũ cũng biết mình cũng không khả năng làm được việc này, chỉ đành nghĩ thầm như thế màthôi.
Ngay khi hắn còn đang tính toán kế tiếp nên làm sao hành động, cảkhông gian suốt mấy ngàn dặm cũng đang có vô số người vừa thu hồi ánh mắt quái dị…