Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 513 : Vô danh hộ oản ( Bao tay vô danh)

Ngày đăng: 20:47 20/04/20




Ngay khi một cỗ hồn lực mạnh mẽ xông vào bên trong nguyên thần, đầu tiên Vệ Thải Vân thoáng cảm thấy kinh dị, Nhạc Vũ chỉ có tu vi Kim Đan, chẳng lẽ còn có thể mạnh mẽ lấy trí nhớ của nàng hay sao? Nhưng ngay sau đó, ngay khi cảm giác được hồn thức mơ hồ ẩn chứa dương tính, nàng liền tuyệt vọng.



Lần này trong lòng nàng đã nhận định, Nhạc Vũ tuyệt đối là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ không còn nghi ngờ, chẳng qua đã dùng bí pháp nào đó cố ý ẩn giấu tu vi mà thôi.



Vừa tuyệt vọng, Vệ Thải Vân liền bị một trận thôn phệ làm cả người sợ hãi:



Kính xin đạo hữu dừng tay, cái gì ta cũng nói hết! Đạo hữu xin thương xót, tha cho ta. Tiểu nữ tử tu hành không dễ, xin cho ta chuyển thế trọng tu!



Nhạc Vũ vốn đang muốn dừng lại, nghe được bốn chữ "chuyển thế trọng tu", ánh mắt chợt lạnh xuống, tiếp tục thúc giục Luyện Phách Bát Hồn công pháp lấy đi trí nhớ của nữ tử này, Nhạc Vũ chưa từng có thói quen bỏ qua cho kẻ thù.



Một khắc sau, tiểu nữ anh nho nhỏ trong tay Nhạc Vũ đã bị nổ vang vỡ vụn, vẻ mặt Nhạc Vũ rốt cục cũng giãn ra.



Lúc trước cho ta xem bản đồ, quả nhiên đã làm tay chân. Có địch ý dẫn dắt ta vào những chỗ hung hiểm kia sao, tâm cơ thật ác độc. Bất quá ta thật không nghĩ tới ba người này lại có quan hệ sư huynh muội. Ba tòa bảo tháp này, là do tổ tông bọn hắn chế luyện đối phó Vu trận ở đây, đáng tiếc chính là hậu nhân của họ cũng thật vô dụng bất tài.



Nghĩ tới ba tòa bảo tháp có thể liên kết với nhau, Nhạc Vũ chợt nhớ lại đồ vật ba người này lưu lại vẫn còn nằm bên trong Vu trận. Nếu để trễ nãi, chỉ sợ sẽ bị hư hao.



Ngay khi Nhạc Vũ vừa xoay người nhìn qua, liền thấy Chiến Tuyết đang từ bên trong đi ra. Trong tay nàng cầm hai giới chỉ, trên đầu còn lơ lửng vài pháp bảo huyền binh bao gồm ba bảo tháp năm tầng. Thậm chí Thủy Sắc Vân Dao Mạt đã bị đánh hỏng cũng bị Chiến Tuyết thu trở lại, ba vạn ba ngàn giọt Huyền Thanh Thủy Mẫu đều đã được góp nhặt trở về.



Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, ánh mắt tán thưởng nhìn Chiến Tuyết, tiện tay vẫy ra, đem toàn bộ đồ vật nhiếp tới. Những vật khác thì không nói, với tán tu Nguyên Anh bình thường, xem như đã không tệ. Nhưng chỉ tiếc pháp bảo trong tay hắn đã nhiều, phẩm chất còn hơn những đồ vật này, hắn thật sự không sử dụng được nhiều như vậy.




Đáng tiêc ta chỉ xem được toàn bộ sách bên trong Kinh Sóc Các, bên trong Kinh Uyên Các cũng mới nhìn chưa đầy một nửa. Những tài liệu này rốt cục là vật gì, cũng chỉ chờ ngày sau trở về từ từ tra tìm.



Nghĩ tới thu hoạch lần này của mình, đã vượt xa mười mấy lần thu hoạch ở Tử Vân tiên phủ lần trước, dù Nhạc Vũ tính tình trầm ổn thế nào, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng. Ngay khi hắn đánh ra ba đóa Nguyệt Hỏa Chân Viêm đang muốn phá hủy thân thể ba người kia, ở cách đó không xa truyền ra tiếng hỏi không chút tình cảm ba động:



Ba người này là ngươi giết?



Nhạc Vũ thất kinh, thanh âm kia rõ ràng chỉ cách năm mươi trượng! Có thể giấu diếm được mình thì thôi, ngay cả Chiến Tuyết có được thần lực mạnh mẽ, đã đạt tới trình độ Nguyên Anh cũng chưa từng phát hiện. Người này nói chuyện, rốt cục đã sử dụng công pháp gì?



Kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trên một thân cây cao hơn mười trượng có một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt có vết sẹo dài đang dùng ánh mắt sắc bén như đao nhìn tới.



Nhạc Vũ khẽ cau mày, trong lòng vừa kinh nghi nhưng phần nhiều là mất hứng, lạnh nhạt trả lời:



Là ta thì thế nào?



Thanh niên mặt sẹo khẽ gật đầu, tiếp theo trong ánh mắt tuôn ra một đoàn sáng bóng:



- Nơi này không còn người khác, như vậy Ngũ Hành linh quả tất nhiên đã nằm trong tay ngươi?