Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 520 : Hoành Nguyên Long Đỉnh

Ngày đăng: 20:47 20/04/20




Huyền Tĩnh bắn ra vài giọt máu huyết, lặng yên kết quyết ấn, một chút hình ảnh trí nhớ còn sót lại bên trong phù triện bay vút qua trong đầu hắn, chẳng qua cho tới cuối cùng cũng không tìm được đầu mối.



Trong mắt lộ ra một tia phiền não, Huyền Tĩnh lấy ra một Bát Quái Bàn, thôi diễn một lúc, sau đó mi tâm của hắn chợt cau chặt lại.



Lại hoàn toàn xem không ra, làm sao có thể? Chẳng lẽ có người cố ý bố cục tính toán, muốn làm hỏng chuyện tốt của tông ta? Nhắc tới quả thật có chút cổ quái, lần này Thiết Ly đi vào đây, là do ta nhiều lần thôi diễn suy tính, còn mang theo thật nhiều phù triện cùng trọng bảo tông môn, đã lường trước cho dù không lấy được Nguyên Dương Đao Luân, nhưng cũng đủ khả năng tự bảo vệ mình không gặp việc gì mới đúng. Nhưng lần này chẳng những bỏ mình, ngay cả Ngự Phong Kiếm cũng mất đi. Thật kỳ quái! Mới xảy ra đây, nhưng lập tức liền bị thiên cơ che đậy, không đúng! Không phải có người che đậy, mà là hoàn toàn trống không. Thiên cơ lẫn lộn, chẳng lẽ sát kiếp thiên hạ buông xuống?



Tựa hồ nhớ tới một chuyện, trong mắt Huyền Tĩnh lại tràn đầy vẻ kinh nghi bất định. Đợi sau khi bình phục lại, Huyền Tĩnh nhìn tới ngọn lửa bốc cháy phía trước.



Hôm nay không tìm được đầu mối gì khác, có lẽ hai tiểu nhi của Tử Nghiễn Tông biết được chút ít. Nếu bọn họ biết được thì thôi, nếu còn không biết, thù hận này không thể không đòi trên người bọn họ!



Nghĩ tới đây, vẻ mặt bình thản của Huyền Tĩnh mơ hồ hiện ra một tia lệ khí. Ngay khắc này, Huyền Tĩnh chợt cau mày, nhìn lên đỉnh điện. Sau đó thở dài một tiếng:



Chẳng qua đi vào một chút thời gian như vậy mà thôi, còn không làm chuyện gì, vậy cũng không chịu được sao?



Lời vừa rơi xuống, Huyền Tĩnh liền xé mở không gian rời đi. Chỉ trong tích tắc, một đạo bạch sắc quang hoa rơi xuống bên trong thạch điện, đem thạch điện nổ tung nát vụn.



Ngoài ngàn trượng, Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết nhìn ra phía sau xa xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn



Nhìn đạo bạch quang bắn ra từ ngọn núi cao nhất, trực tiếp đem tòa thạch điện cùng kiến trúc mấy trăm trượng chung quanh đánh thành bụi phấn, y phục trên người Nhạc Vũ liền bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.



Không chỉ kinh dị uy năng của đạo bạch quang, hắn cũng từng nghĩ có thể đem vị thượng cổ Yêu tiên chịu cắt chi rễ trọng thương mà bỏ chạy trối chết, không dám ở lâu thêm chốc lát, lực sát thương thế nào có thể biết rõ.




Trong nội tâm Nhạc Vũ vô cùng vui mừng, cơ hồ không chút do dự đem thủy dịch đặt lên tiên trạc trên cổ tay mình.



Lần này phản ứng bên trong Huyền Quy Tiên Trạc càng thêm kịch liệt chưa từng có. Giọt nước màu đen còn chưa tới gần, liền xuất ra một cỗ hấp lực cường đại, dung nhập vào bên trong.



Nhưng ngay sau đó, Huyền Quy Tiên Trạc cũng không biến hóa lớn như lần trước, ngược lại quang mang càng thâm trầm thu liễm, mà nguyên linh tiên bảo bên trong lại giống như vừa lâm vào ngủ say.



Nhạc Vũ âm thầm kinh dị, nhưng cũng liền thấy thoải mái. Biết linh lực bên trong Huyền U Băng Dịch tương đối lớn, mặc dù là tiên bảo nhưng cũng cần có thời gian hấp thu. Một khi bảo vật này sinh ra biến hóa, nhất định sẽ tăng lên nhất phẩm!



Trong lòng còn đang âm thầm vui mừng, Nhạc Vũ thấy Chiến Tuyết lấy ra thanh Ngự Phong Kiếm nói:



Thiếu gia, thanh kiếm này làm sao bây giờ?



Nhạc Vũ thấy thế vẻ mặt tối sầm:



Ngươi thu lại trước đi! Đợi khi ra ngoài, tốt nhất không nên lấy ra sử dụng.



Trong mắt Chiến Tuyết có chút tiếc nuối, nhưng cũng không chút do dự thu vào trong giới chỉ. Mặc dù tâm tính của nàng đơn thuần, nhưng cũng hiểu được rõ ràng lưỡi kiếm cùng kim đỉnh là đồ vật không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Ngự Phong Kiếm từng bị phù triện kia hấp dẫn, hơn phân nửa bị dùng bí pháp lưu lại dấu vết. Nếu không phải nơi này, nàng cũng không đủ năng lực đưa vào trong thần quốc của nàng, nếu không như vậy mới là bảo đảm nhất.



Mà lúc này Nhạc Vũ đã đưa mắt nhìn ngọn núi xa xa phía trước, trong mắt lộ ra tia kinh dị. Hắn cảm giác khoảng cách trăm trượng phía trước đã xuất hiện sự sai lệch nào đó về thời gian.