Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 529 : Miểu sát hậu kỳ

Ngày đăng: 20:47 20/04/20




Hỏa diễm bao quanh thân thể Nhạc Vũ khiến tất cả các năng lượng không gian không thể chạm vào hắn, vẫn còn dư lực ổn định bốn phía, căn bản không cần lo lắng an toàn.



Nhạc Vũ lộ ra thần sắc quả nhiên, Đại hóa Chư Thiên chân viêm đã có thể thiêu đốt hàng rào không gian thì cũng có diệu dụng ở chỗ này.



Chỉ là nơi này vẫn cực kỳ hung hiểm. Bước tiến của hắn nhìn như cực kỳ ưu nhã nhưng kỳ thật không thể nhanh như bên ngoài thạch điện. Mỗi một bước đều cần tính toán cẩn thận, nếu không sẽ lập tức rơi vào hiểm cục.



Cự ly tới khối vỡ của thần quốc nhìn như rất gần song khi chính thức tiến vào thì Nhạc Vũ mới phát hiện thật ra là cực xa. Cũng không biết qua bao lâu mới phảng phất dung nhập vào một màng mỏng.



Sau đó Nhạc Vũ liếc thấy ở chỗ mảnh vỡ pháp bảo có rất nhiều huyết nhục vung vãi.



- Xem ra nơi đây đã trải qua một hồi đại chiến, hơn nữa ít nhất có một người không còn nguyên dạng.



Nhạc Vũ thầm lắc đầu, cũng không cảm thấy bất ngờ.



Chỗ này là nơi giết người đoạt bảo cực tốt . Chỉ là người này đã có thể xuyên qua thời không loạn lưu đến tận đây chắc hẳn thực lực không kém, vẫn lạc thực là đáng tiếc.



Tiếp tục đi về phía trước ước chừng mười dặm, xem dấu tích tựa hồ cũng là một dược viên, chỉ là không biết là do khi hồng hoang vỡ nát kia hay do thần quốc tan vỡ mà biến thành một mảnh hoang phế, chỉ còn lại chút cây cỏ.



Bất quá bên này cũng có một chút dấu vết tranh đấu. Có thể khiến cho tu sĩ đã ngoài Nguyên Anh trung kỳ tranh đấu chắc là một bảo vật bất phàm.



Nhạc Vũ vẫn một mực bước đi, chỉ mong nhanh chóng tìm được mấy người Nông Dịch Sơn. Chỉ là trong này có tới mấy trăm ngàn mảnh vỡ, nếu tìm kiếm không có mục đích thì chắc tới một hai tháng cũng chưa chắc có thể gặp được.



Cơ hồ không chút do dự, Nhạc Vũ lấy ra mười viên linh thạch rồi dựa theo thuật thôi diễn của Tiên Thiên bát quái bắt đầu thôi diễn, chỉ là lúc này quẻ tượng hết sức mù mịt.



Ngược lại trong lòng hắn có cảm giác nếu cứ đi theo hướng đông thì tựa hồ sẽ gặp.



Nhạc Vũ cũng không dám chỉ tin theo trực giác, đang chần chừ thì bên tai lại nghe tiếng Chiến Tuyết kêu nhẹ:


- Li đạo hữu coi chừng, tiểu tử này sợ là có chút khó giải quyết



Hắn vừa dứt lời thì chỉ thấy quanh người Nhạc Vũ bỗng nhiên bộc phát một đoàn khí cường lực khai mở pháp lực đang hút vào. Sau đó cả người giống như một thanh kiếm bổ về lão nhân đạo mũ.



Tu sĩ họ Li cũng cả kinh, thân hình cơ hồ ngay lập tức bạo lui rồi trong tay áo bắn ra một trường kiếm màu vàng, hóa thành một đạo quang hồng nghênh đón, tiếp đó là một chiếc phất trần từ Tu Di Giới bay ra.



Trong nháy mắt, hai tay Nhạc Vũ được bao bọc bởi một tầng vẩy rồng màu vàng, một phát bắt ngay thanh phi kiếm nhị phẩm kia.



Vô số ma sát tạo thành hỏa hoa không ngừng sáng lên trong tay Nhạc Vũ.



Tu sĩ họ Li lập tức toàn lực thôi động nhưng thanh kiếm vẫn bị Nhạc Vũ kẹp chặt.



Ngay sau đó, tay trái Nhạc Vũ bóp mạnh khiến hồn thức của lão ở thanh kiếm tan vỡ. Tay phải biến thành duệ trảo nghênh hướng phất trần, mặc cho đối phương huy vũ vẫn không làm gì được hắn.



Duệ trảo quét qua một lượt cắt đứt toàn bộ phất trần, kích thẳng vào tâm phế của tu sĩ họ Li. Lúc đến gần thì bị pháp y hộ thể của lão tạo thành một tầng bình chướng ngăn cản, tuy nhiên rất nhanh bị duệ trảo xuyên qua.



- Đại Thừa Kim Thân? Thân thể Long huyết?. Nguồn: https://truyenfull.vn



Tu sĩ họ Lê kinh hãi gần chết, giao thủ hai lần nên lão phán đoán chính xác được pháp lực và thân thể Nhạc Vũ. Kết hợp cả hai sợ là lực lượng đạt tới mười vạn thạch lực. Chỉ là lúc này lão cực kỳ hối hận cũng đã muộn.



Nháy mắt sau đó, duệ trảo của Nhạc Vũ đã đâm vào ngực lão, xoắn nát lồng ngực. Nguyên Anh của tu sĩ họ Li đã sớm ly thể, bất quá pháp lực Nhạc Vũ cũng theo sát tới, ngưng tụ thành đại thủ bắt chặt lấy Nguyên Anh người này.



Dùng hồn thức thoáng tìm tòi, Nhạc Vũ biết tu vi nguyên thần người này đã vượt xa mình nên cũng không sử dụng luyện phách sưu hồn, trực tiếp bóp nát Nguyên Anh.



Tất cả diễn ra trong một khắc điện quang hỏa thạch, tộng cộng chưa đến một cái nháy mắt. Đợi đến Chương Dục tỉnh lại thì lão giả mà hắn vốn kính phục đã vẫn lạc đương trường, ngay cả một đòn phản kích cũng không làm được.

Chương Dục sợ xám mặt, vội vàng bắn ra trăm trượng, theo vô thức định bố trí trận kì nhưng lại nghĩ đến tạo nghệ trận đạo người này chắc là còn gấp mấy lần mình.