Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 54 : NGẦM CHỨA SÁT CƠ

Ngày đăng: 20:42 20/04/20




- Là Đại Hỗn Nguyên Chân Khí!



Khi kiếm khí đủ màu sắc từ mũi kiếm của Nhạc Vũ lộ ra, ở trên đại đường rốt cục liền nghe Nhạc Duẫn Văn phát ra một tiếng kêu kinh hãi. Hắn thật không thể tin được hắc y nhân ở ngoài cửa lại có thể sử dụng loại công quyết tầng dưới chót này.



- Chỉ có mã bề ngoài! Tốc độ hồi khí của người này, tựa hồ hơi nhanh một chút! Hơn nữa khí mạch dài, không giống những người tu tập Đại Hỗn Nguyên Chân Khí.



Hồng Chính khẽ lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu. Người kia hiện tại đã chiến đấu với ba mươi vị võ sư, nhưng cho tới giờ khắc này, khí mạch kia chẳng những không thấy suy kiệt, ngược lại càng lộ vẻ bồng bột tràn đầy. Điều này cố nhiên là vì hắc y nhân kia luôn kiềm chế lại chân khí, không cho lãng phí vô ích, song nếu không phải hắn khả năng khôi phục sức lực của hắn đã có được nền tảng, sẽ không đạt được tới trình độ như vậy.



Lúc này hắn đã không còn tâm tư khinh thường như trước. Sau khi Nhạc Vũ bước vào trong đại đường, đã đi hơn sáu mươi bước, một bước một kiếm, hai kiếm sẽ đả thương một người, khiến cho người ngã bàn đổ tràn lan trong đại đường, mà khoảng cách với ghế chủ tọa chỉ còn hơn ba mươi trượng. Khí thế bá đạo vô địch làm cho hắn cũng phải động dung. Nhìn lại cả đại đường, ngoại trừ con cháu hậu bối song phương, người có thể chiến đấu chỉ bất quá hơn hai mươi người mà thôi.



- Hơn nữa kiếm thuật của người này thật sự có chút cổ quái! Phẩm cấp hẳn phải là cao cấp, nhưng Hồng Chính này chưa từng nghe nói qua bao giờ.



- Ta cũng chưa từng nghe nói!



Nỗi tức giận của Nhạc Duẫn Văn đã tiêu tán từ lâu, lúc này lại có vẻ kiêng kỵ:



- Kiếm pháp của người này thật sự vô cùng hoa lệ yêu nghiệt, thật không biết là nhân vật từ nơi nào xuất hiện!



Nhạc Vũ sử dụng kiếm thuật là kiếm pháp trụ cột mà hắn tự nghĩ ra, so sánh với Võ Đang Thái Cực kiếm thuộc dạng kiếm thuật thực chiến, đối với người khác nhìn vào tự nhiên thấy vô cùng đơn giản, hơn nữa chất phác tự nhiên. Nhưng với ánh mắt của người như Hồng Chính cùng Nhạc Duẫn Văn nhìn vào, lại có một phen tư vị khác. Kiếm thức tự nhiên lưu loát, không có chút trì trệ ở trong mắt hai người có thể khen là hoa lệ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



- Từ nơi nào xuất hiện sao? Ha hả, Duẫn Văn huynh, ta nghĩ người này cho dù không phải là con cháu Nhạc gia các vị, cũng có quan hê sâu xa với gia tộc các ngươi…



Hồng Chính nhẹ giọng cười, trong giọng nói mang theo một tia cười nhạt:
Lời vừa rơi xuống, tay trái cầm kiếm của Hồng Chính chợt nắm chặt, vẫn làm ra hình dáng như cúi đầu uống rượu, che giấu phần sát cơ lóe lên trong mắt.



- Hồng huynh nói đùa, chuyện của Nhạc gia chúng ta thật không dám làm phiền!



Sắc mặt Nhạc Duẫn Kiệt đã tương tự như Nhạc Duẫn Văn, vô cùng ngưng trọng. Thêm chút suy tư, hắn phất ống tay áo:



- Mấy người đi lấy cung cho ta!



Vừa nghe lời ấy, Nhạc Duẫn Văn nhất thời cau mày, hắn có chút không rõ vì sao huynh trưởng không tự xuất thủ. Lúc này rõ ràng không cần thể diện, ngược lại nếu người kia thật sự là con cháu Nhạc gia, lẽ ra bọn họ phải cảm thấy quang vinh mới đúng.



Nhưng khi nghe được mệnh lệnh sai người đi lấy cung tên, trong lòng hắn cuối cùng chợt yên tâm hơn. Hắn biết huynh trưởng của mình tuy nổi tiếng dùng kiếm, nhưng cung thuật cũng có một không hai trong Bắc Mã Nguyên. Trong vòng sáu trăm bước, vô luận vật chết hay còn sống, cho tới bây giờ chưa bao giờ thất bại. Năm đó cũng dựa vào tài bắn cung kinh người này, đã áp đảo một vị đường huynh có tu vi cao hơn, được nhiều trưởng lão trong tông tộc vừa ý, cuối cùng ngồi lên vị trí tộc trưởng.



Uy lực của Thập Bát Thạch Cung sau hậu đường chỉ cần kéo ra chừng nửa dây cung, lực sát thương đã là cực mạnh. Nhưng cung thuật của huynh trưởng hắn cũng đủ khống chế được phân tấc.



Hồng Chính lại cười một tiếng:



- Duẫn Kiệt huynh, vì một đứa bé như vậy muốn dùng tới cung của ngươi, có phải có chút quá khoa trương hay không?



Hơi lắc đầu, Nhạc Duẫn Kiệt cười khổ không đáp, trong khoảnh khắc này hắc y nhân kia lại tiến thêm mười bước. Mười kiếm năm người, mấy vị cao thủ vây quanh hẳn không thể kéo dài thời gian thêm chút nào nữa. Đối phó tên tiểu tử kia hắn thật đúng là không hề có chút nắm chắc.



Nhạc Duẫn Văn lại có chút bất mãn, khi hắn đang định trả lời, lại nhìn thấy hai cung giáp sĩ vừa phụng lệnh đi lấy cung đang vội vã từ bên trong hậu đường chạy ra, chẳng những hai bàn tay trắng, sắc mặt còn mang theo vẻ hoảng sợ.