Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 540 : Thuấn sát hai người

Ngày đăng: 20:47 20/04/20




Chỉ khoảnh khắc, Nhạc Vũ đã thúc giục pháp lực toàn thân, từ bên trong thủy hệ phù trận dẫn dắt ra một tia băng hàn chân khí rót vào trong Nê Hoàn Cung của chính mình, khiến cho ý thức tinh thần có thể duy trì thanh tỉnh tuyệt đối. Nhưng Thì Nam ở đối diện lại không hề có ý tứ muốn ra tay. Ánh mắt Nhạc Vũ không khỏi lộ ra vài phần quái dị:



Ngươi không động thủ?



Thi thể chủ nhân Nguyên Dương Đao Luân không ở chỗ này, nếu vậy phải ở hậu điện!



Thì Nam không đáp lời hắn, ngược lại nhìn ra phía sau Nhạc Vũ, thạch điện này rõ ràng có phân chia tiền điện hậu điện. Bức tường sau lưng thi hài khổng lồ kia rõ ràng đem tòa điện phủ này phân thành hai nơi. Mà cửa hông hai bên đều bố trí cấm chế trùng điệp, so với bên ngoài thạch điện càng thêm phức tạp.



Thì Nam nhìn thoáng qua, trong mắt hiện vẻ bất đắc dĩ:



Nguyên bản đạo hữu Lý Không Liên trải qua thời gian hơn trăm năm chuẩn bị ơn mười Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù, là vì chuẩn bị dùng ở trong này. Nhưng nhờ ngươi ban thưởng, hiện giờ đã dùng hơn phân nửa. Muốn đi vào thế nào cũng phải tiêu phí càng nhiều thời gian hơn. Như vậy hiện tại chỉ có giết chết đạo hữu mới có thể thong dong phá trận. Đúng như lời nói của đạo hữu, Nguyên Dương Đao Luân rốt cục sẽ thuộc về ai, chúng ta cuối cùng phải có một cuộc chiến! Đáng tiếc, Quảng Lăng Tông xưng hùng Bắc Hoang vạn năm, cuối cùng vẫn phải rơi xuống kết cục đạo thống tuyệt truyền.



Ngữ khí của hắn bình thản không gợn sóng, mặc dù nói đến chữ giết cũng giống như đang nói tới việc bình thường.



Nhạc Vũ biết được người này phỏng chừng cũng chỉ kéo dài thời gian, trong nội tâm cũng lười thốt lời trào phúng, lại càng không muốn lên tiếng trả lời. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chung quanh, nhìn những người khác hoặc bị cưỡng bức, hoặc bị dụ dỗ càng lúc càng rời xa chỗ hắn đang đứng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Chỉ khi đạo nhân lôi thôi trước mắt nói xong lời cuối cùng thì nội tâm của hắn mới hiện lên một trận gợn sóng. Trong con ngươi toát ra lệ mang, sát khí liền bốc cao trong lồng ngực. Người này nói chuyện như vậy, đã chạm tới nghịch lân của hắn!


Nhìn thấy thân hình người kia ngày càng xa, đã sắp đến chỗ hai người Lý Không Liên cùng Phong Bạch.



Nhạc Vũ không khỏi âm thầm lắc đầu, lập tức bỏ qua ý niệm dùng lực lượng bản thân đánh chết người kia. Hắn lấy ra Hoành Nguyên Hàng Long Đỉnh xa xa hút nhiếp đối phương. Từ lực thật lớn trong nháy mắt liền ngưng tụ thân hình của vị tu sĩ Nguyên Anh đỉnh núi kia, trong nháy mắt Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn đã hóa thành núi nhỏ trăm trượng hướng phía trước áp xuống.



Vẻ mặt tu sĩ kia nhất thời biến đổi, mắt thấy mình không còn thủ đoạn gì ngăn cản, liền lấy ra một tờ phù triện màu vàng ném ra. Ngay lập tức không gian quanh người liền hỏng mất, tu sĩ kia cũng hóa thành một đoàn quang mang mạnh mẽ lọt vào bên trong.



Nhạc Vũ khẽ thở dài, đây là lần thứ hai hắn gặp người sử dụng vật này. Dù sao cũng là chỗ ở của Vu Thần, có bức tường không gian cản trở, so sánh với phế tích bên ngoài phải yếu kém hơn rất nhiều. Nhưng thời không loạn lưu càng thêm cuồng loạn hơn.



Người này mạo hiểm lọt vào bên trong, tuy có phân nửa khả năng có thể thoát đi, nhưng cũng có phân nửa khả năng vẫn lạc trong đó. Nhưng so sánh với nguy cơ trước mắt, sử dụng phương pháp này cũng là một sự lựa chọn không sai.



Chẳng qua cuộc chiến hôm nay liên quan tới Nguyên Dương Đao Luân cùng thi thể của Vu Thần, Nhạc Vũ làm sao cho phép người này chạy thoát!



Quanh người hắn chỉ thoáng chốc liền dấy lên Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm màu alm, đem hàng rào không gian quanh thân đốt cháy, Nhạc Vũ lấy Thiên Mộc Trâm từ trên búi tóc bắn ra, sau một khắc liền hóa thành một thanh mộc kiếm, một đạo Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí bay ra, đuổi theo người kia. Chỉ chớp mắt tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong đang bỏ chạy bên trong thời không loạn lưu đã ầm ầm nổ tung. Nguyên Anh chạy trốn dưới loạn lưu liền hỏng mất. Giết người này, Nhạc Vũ liền cảm thấy trong lòng nhất thời thư sướng, vô cùng sảng khoái.



Vừa quay đầu, chỉ thấy vị tu sĩ Nguyên Anh còn lại đang kinh hãi nhìn hắn. Người này vốn đang trọng thương , lúc này lại kinh hoảng , gương mặt chẳng khác gì một người chết.