Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 553 : Thần bí kim tháp

Ngày đăng: 20:47 20/04/20




Nhớ tới một năm trước, khi ta nhìn thấy Đằng Hiên cũng chỉ có thể liều mạng bỏ chạy. Không ngờ sau một năm, cho dù bị Tỏa Long Cô ước thúc bảy thành pháp lực, nhưng vẫn có thể dễ dàng giết hắn…



Nhẹ nhàng trấn áp cả Linh Đài sơn, tâm thần Nhạc Vũ không khỏi hoảng hốt. Khi nhìn thấy những tu sĩ Linh Hư cùng Kim Đan không cách nào thúc giục đạo pháp huyền binh rối rít rơi xuống đất, lại càng cảm thấy bản thân mình như đang lâm vào trong mộng. Toàn bộ trụ cột mấu chốt của hộ sơn đại trận đều đã bị hủy diệt hoàn toàn.



Sau khi đại trận mất đi hiệu lực, nếu còn tu sĩ Nguyên Anh đến ngăn cản hắn khống chế thiên địa linh khí, những người này đối với hắn mà nói chẳng khác gì gà đất chó kiểng!



Một lúc lâu sau, Nhạc Vũ chợt cười tự giễu, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu chính là cách sinh tồn của tu chân giới. Hơn nữa thế giới này to lớn tới mức vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn. Nếu đã có thể cho hắn trong vòng một năm thành tựu Nguyên Anh cùng Đại Thừa Kim Thân, như vậy ở nơi khác, hoặc trong hồng hoang chủ giới cũng sẽ có người có cơ duyên tương tự như hắn.



Nếu giờ phút này đã bắt đầu thả lỏng tự mãn, không biết tinh tiến, chỉ sợ sẽ có một ngày cũng giống như Linh Đài Tông, bị giẫm nát dưới chân!



Trong chốc lát, Nhạc Vũ chợt thấy tâm cảnh của mình được rèn luyện trong sáng, mà đúng lúc này, thuật Luyện Phách Sưu Hồn cũng đã đạt tới cuối cùng.



Đằng Hiên tâm chí kiên nghị, thần hồn mạnh mẽ. Nhạc Vũ tìm tòi trí nhớ của hắn cũng đoạt được thật ít, còn bị người này kiên cường chống cự suốt nửa khắc thời gian Nguyên Anh mới bạo liệt bỏ mình bên trong Thanh Lam Huyễn Nguyệt kiếm trận.



Thì ra là những người này đã giết toàn tộc Tịch gia!



Nhạc Vũ mở hai mắt, lệ khí chợt lóe lên. Tam Diệu Như Ý Lôi Châm trong nháy mắt liền phân giải, hóa thành vô số phi châm xoắn giết khắp mọi nơi. Trong nháy mắt, liền đem mười mấy người bên dưới dùng lôi quang điện thành phấn vụn.



Ở trong trí nhớ của Đằng Hiên không ghi chép lại chuyện tự mình xuất thủ tiêu diệt Tịch gia, nhưng vẫn nhớ được tên của chút ít đệ tử chịu trách nhiệm bắt giữ cùng canh giữ người của Tịch gia, tóm lại tất nhiên có liên quan tới những người hắn vừa giết chết.




Tiếng gầm kia dần dần nhỏ lại, những ngọn núi chung quanh, thảo mộc sinh linh đều hóa thành tro bụi.



Sau đó kim sắc bảo tháp liền bay trở về trên thiên nhãn, cái khe nứt khổng lồ kia dần dần lấp đầy.



Nhạc Vũ sờ sờ mũi, nhìn máu tươi trong tay, cười lạnh một tiếng, ngự giá Cực Quang kiếm rời đi. Chỉ bằng một lời hôm nay, cuối cùng sẽ có một ngày hắn cùng người kia cần kết thúc nhân quả.



Phi hành ra ngoài vạn dặm, Nhạc Vũ vẫn không sử dụng phương pháp "xuyên qua không gian". Lực lượng của chủ nhân bảo tháp tuy bị trục xuất khỏi thế giới này, nhưng thời không loạn lưu ở bên ngoài không chút an toàn, nên cẩn thận mới tốt.



Nhưng Nhạc Vũ vẫn có thể cảm giác được ở bên ngoài hàng rào thời không đang có mấy người xuyên qua không gian bay về hướng Linh Đài sơn.



Không cần đoán cũng có thể biết được những người này nhất định là vì giật mình động tĩnh khổng lồ kia nên chạy tới xem xét. Nhạc Vũ vẫn không để ý tới, tiếp tục phi hành về hướng bắc.



Dùng gần một tháng, đi qua địa giới ba châu, phi hành hơn ngàn vạn dặm, Nhạc Vũ mới dùng Ngũ Phương Môn phá vỡ hàng rào không gian. Chủ nhân bảo tháp kia quả nhiên cũng không tiếp tục truy tìm hắn, cho dù là những nhân vật có đại thần thông, không phải chuyện gì cũng có thể làm được.



Tiếp theo lại đi thêm mấy ngày, Nhạc Vũ mới về tới Quảng Lăng sơn, sau đó liền nhìn thấy dưới núi người người tấp nập.



Nhìn dáng vẻ rầm rộ kia, Nhạc Vũ thầm giật mình. Hắn biết tình huống này thật giống như khai sơn đại tuyển được cử hành. Nhưng khoảng cách lần này so với lần trước chỉ mới bất quá bốn năm mà thôi. Nhưng đám người tụ tập lại nhiều hơn trước gấp mấy lần.