Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 572 : Sơ kiến Hậu Thổ

Ngày đăng: 20:48 20/04/20




Khi khí tức Lệ Bi Hồi hoàn toàn biến mất ở gần nơi này, ngay cả hồn thức của Nhạc Vũ thăm dò vào bên trong thời không loạn lưu cũng không cách nào phát hiện được thân ảnh của hắn, Đoan Mộc Hàn mới thở nhẹ một hơi, trong mắt mang theo vẻ kinh dị nhìn Nhạc Vũ nói:



Lúc trước ta chỉ nghĩ căn cơ của ngươi hùng hậu mà thôi, không nghĩ tới chỉ qua một năm, tiểu Vũ ngươi đã thu thập được nhiều bảo bối như vậy? Ngay cả Lệ Bi Hồi cũng bị đánh lui…



Không tính là gì, chẳng qua do hắn không muốn bại lộ thực lực mà thôi, tu vi của Lệ Bi Hồi đã đột phá tới mười ba cấp!



Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, trầm ngâm nói:



Người này ẩn nhẫn như thế, nhất định có mưu đồ. Đoán chừng ngày tháng khó khăn của tông môn ta nhất định sẽ tới trong năm nay…



Khóe môi Đoan Mộc Hàn thoáng nhếch lên, biết được Lệ Bi Hồi che giấu thực lực, nhưng Nhạc Vũ cũng thâm tàng bất lộ, ít nhất Tỏa Long Cô cũng không hề cởi ra, còn có bao nhiêu lá bài tẩy, người bên cạnh cũng không hay biết.



Ánh mắt nàng lóe ra, sau đó vẻ mặt liền ngưng trọng, bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ hỏi:



Những lời vừa rồi của ngươi là có ý gì? Cái gì ta là người của ngươi? Còn nói ta vướng chân vướng tay, Vũ nhi, ta xem cánh chim của ngươi đã quá cứng rắn, cách nói chuyện làm ta giật cả mình! Như vậy có tính là khi sư diệt tổ hay không?



Hơi thở của Nhạc Vũ chợt ngưng lại, vô cùng lúng túng cười hắc hắc, nói:



Đúng rồi, sư phụ! Ngươi cùng Lệ Bi Hồi rốt cục lại có quan hệ gì? Cứ dây dưa không rõ như thế, thật làm người khác sinh chán ghét! Nhớ được hơn ngàn năm trước, Quảng Lăng Tông cùng Thiên Hồ sơn đều là đại địch của nhau rồi đi?



Ngươi muốn hỏi vì sao Lệ Thiên Tuyết gọi ta là chủ mẫu đại nhân phải không?




Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tuy tiêu ma một ít, nhưng ngay sau đó đại thần thông hộ thân tựa như bị xông phá, dễ dàng đập vỡ vụn.



Trọng áp trên thân thể hắn vẫn còn chưa tan dư lực, cho dù có long lân bao trùm, đã tu thành Đại Thừa Kim Thân, nhưng khí huyết vẫn cuồn cuộn bốc lên, cảm giác cực kỳ khó chịu.



Đây là thần thông của Hậu Thổ?



Trong lòng Nhạc Vũ sợ hãi, những pháp môn phòng thân vừa rồi vô luận là thiếu loại nào, như vậy giờ phút này cho dù hắn không bị từ lực xé rách thành mảnh nhỏ, cũng sẽ bị trọng thương không còn lực tái chiến. Chiến Tuyết đứng phía sau hắn, gương mặt tái nhợt, chẳng qua trong con ngươi hiện lên vẻ kinh dị cùng mừng rỡ.



Lúc này Nhạc Vũ không dám có chút chậm trễ, liền lấy ra một đạo phù bảo.



Đạo phù màu vàng bay lên, thanh thế huy hoàng bao phủ trên đỉnh đầu Nhạc Vũ. Dòng chữ Thái Thanh Huyền Đô cũng tản ra vẻ sáng bóng chói mắt.



Sắc mặt Nhạc Vũ lạnh như băng sương, Long Tước Phiến nắm trong tay, kiên quyết nhìn đối diện nói:



- Là Hậu Thổ nương nương? Kính xin thối lui, thế giới này không phải ngươi nên tới…



Nếu hóa thân của vị thần minh này hoàn toàn phủ xuống, như vậy thực lực tuyệt đối đứng đầu Tán Tiên, nhưng nếu hôm nay còn chưa hoàn thành, vậy vẫn còn hi vọng.



Trong mắt hư ảnh Hậu Thổ chợt lóe lên, nhìn lên đạo phù màu vàng trên đỉnh đầu Nhạc Vũ. Đợi đến khi nhìn thấy dòng chữ Thái Thanh Huyền Đô, không khỏi khẽ nhíu mày.