Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 592 : Vô Tướng Phân Quang
Ngày đăng: 20:48 20/04/20
Trên bầu trời, vô số lôi quang hỏa hồng sắc giống như từng con giao long đang giương nanh múa vuốt trên thiên không.
Ngay trung ương lôi quang, Nguyên Anh của Nhạc Vũ đã tăng trưởng tới chừng ba xích, tựa như một Cửu Linh Đồng Tử, đang ngồi xếp bằng ở trung ương, lấy tốc độ làm người ta giật mình đang không ngừng cắn nuốt lôi điện. Lôi quang tuy cuồng liệt, nhưng vẫn không làm gì được Nguyên Anh nho nhỏ kia.
Ở bên dưới, một con yêu thú vừa vặn tấn thăng cấp bảy đang ở bên trong một đại trận hình tròn, sụp đầu, đôi mắt ẩn chứa vẻ sợ hãi. Bên cạnh nó có hai yêu thú khổng lồ, Sơ Tam cùng Đằng Huyền đều sử dụng Thiên Địa Pháp Tướng hiện ra nguyên hình, đều lớn chừng mấy trăm trượng, không còn chút vẻ bề ngoài khả ái, chỉ còn lại vẻ vô cùng dữ tợn. Huyết mạch thần thú cùng cấp bậc cao trấn áp làm con yêu thú mặc dù có huyết thống không tệ kia còn chưa kịp chân chính giao thủ đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng, nhìn vào vẻ dữ tợn của hai thần thú, tuyệt không có một yêu thú nào dưới cấp tám dám có can đảm phản kháng.
Ngoài trăm trượng, Chiến Tuyết cùng mấy người Nhiễm Lực đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, chống cự lại tinh thần uy áp của lôi kiếp.
Trong mọi người chỉ có Nhạc Trương thị vừa dùng thần hồn kháng cự vừa mở to hai mắt, trong con ngươi lóe sáng, nhìn vào Nguyên Anh của Nhạc Vũ, trong lòng có cỗ xúc động muốn lập tức bay lên ôm Nguyên Anh trên bầu trời vào lòng mình. Nhìn vẻ béo mập mũm mĩm của Nguyên Anh, so sánh với lúc Nhạc Vũ còn nhỏ thật giống như đúc!
Nghĩ tới đây, Nhạc Trương thị không khỏi thở dài một tiếng, tuy nói hôm nay thành tựu của Nhạc Vũ rất cao, vượt xa sự tưởng tượng của bà, nhưng bà lại cảm giác giữa mẫu tử lại mất đi một phần cảm giác thân cận của trước kia. Nếu nói khách quan, bà càng hi vọng thời gian quay trở về mười mấy năm trước, lúc Nhạc Vũ còn nhỏ, bà có thể ôm hắn vào lòng thương yêu như thuở trước.
Trên bầu trời Nhạc Vũ hoàn toàn không hay biết suy nghĩ của mẫu thân, chỉ nhắm mắt ngưng thần, hấp thu lôi lực trong kiếp lôi.
Tận sâu trong người hắn, lôi phù đã càng lúc càng chân thật, hơn nữa hình dáng đã có chút thay đổi. Mơ hồ chữ "Lôi" có chút tương tự như loại chữ triện thời thượng cổ, làm cho người ta có cảm giác huyền diệu bí ẩn, phảng phất như đại biểu cho điều thâm ảo nhất, đạo lý bổn nguyên nhất của thiên địa, của hồng hoang thế giới.
Cơ hồ không cần hỏi cũng biết, năm đó người sáng tạo ra bộ văn tự này nhất định cũng là một vị đại tu sĩ tu vi pháp lực cực kỳ cao thâm thời đại thượng cổ hồng hoang, như vậy mới có thể tìm hiểu ra bộ văn tự như vậy viết lên trên giấy.
Theo hồn thức của hắn, đạo kiếm khí dần dần biến mất không còn nhìn thấy, không chỉ là hình dáng, ngay cả linh lực ba động cũng không thể tra xét. Trong nháy mắt sau, liền có thanh âm ầm vang truyền vào trong tai Nhạc Vũ.
Nguyên lai đạo kiếm khí kia dưới sự thao túng của Nhạc Vũ đã không chút âm thanh chém đứt một tảng đá khổng lồ phía xa xa. Sau đó tảng đá sụp đổ, nện xuống sườn núi bên dưới.
Vô Tướng Kiếm thật sự quá nham hiểm! Còn nói là công pháp của Thái Thanh Môn, chẳng lẽ vị Đạo tổ kia thật sáng chế ra loại pháp môn này sao?
Nhạc Vũ thầm lắc đầu, tiếp theo thêm năm tia phi kiếm từ trong tay áo hắn bay ra, Nhạc Vũ dùng canh kim khí bên trong đan điền ngưng tụ mà thành, phân quang hóa ảnh, huyễn hóa ra năm thanh phi kiếm bay múa quanh người Nhạc Vũ.
Vô luận hình dáng khí tức đều giống nhau như đúc, cơ hồ mỗi một thanh kiếm đều có lực sát thương nhất định, thật khó phân thật giả. Trong đó còn có hai thanh kiếm bị pháp môn Vô Tướng Kiếm hoàn toàn làm biến mất, trộn lẫn bên trong.
Nhạc Vũ cũng cảm giác da đầu tê dại, hai loại thần thông này kết hợp, quả thật tu sĩ bình thường khó thể chống đỡ. Cho dù là bản thân hắn hôm nay, đã mặc vào Tử Thụ Tiên Y, còn có nhiều loại thần thông cùng Huyền Quy Tiên Trạc hộ thân, vẫn còn cảm thấy thật kiêng kỵ.
Sau khi luyện đến tầng thứ tám, một khi gặp phải một kiếm, ngay cả bản thân hắn cũng không chịu nổi. Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm nhờ vào tốc độ vô song cùng lực xuyên thấu đả thương người, mà Vô Tướng Kiếm hoàn toàn dựa vào vẻ vô thanh vô tức của nó, cộng thêm Phân Quang Thác Ảnh Kiếm, thực sự giống như hổ thêm cánh.
Ngay sau đó, pháp quyết trong tay Nhạc Vũ biến đổi, đem toàn bộ canh kim khí tụ tập lại một chỗ, tạo ra một thanh cự kiếm, hắn còn đang dự định thí nghiệm một chút, đột nhiên trong lòng khẽ động, phẩy tay thu hồi cự kiếm vào trong cơ thể, liền xuyên vào thời không loạn lưu.