Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 635 : Hắc sắc tiểu tiễn
Ngày đăng: 20:48 20/04/20
Không còn Ngũ Hành tinh khí, Ngũ Hành chi linh cũng không còn cách nào tiếp tục tụ tập. Thỉnh thoảng có vẻ muốn nổ tung ra, nhưng Nhạc Vũ vẫn tận lực tránh né xa xa, hoặc nghĩ biện pháp ngăn cản. Cho đến khi loáng thoáng nhìn thấy được ở phía trước có linh trận cấm chế tồn tại, đem hư không trong thông đạo vững vàng phong tỏa.
Đoạn đường này đi tới, đoàn năng lượng Ngũ Hành bên trong đan điền Nhạc Vũ giống như được ăn vật tẩm bổ, thể tích đã trướng lớn hơn một vòng.
Loáng thoáng bên ngoài cũng được bao phủ một tầng mây tím, linh trận phù văn phức tạp bao bọc bên ngoài càng lúc càng có vẻ khổng lồ phức tạp hơn trước.
Chẳng qua bên ngoài vẫn là ngũ sắc hỗn độn, không hề có chút quy luật, tựa hồ sau khi hấp thu được Ngũ Hành tinh khí vẫn còn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa. Ngay khi Nhạc Vũ vừa nhích tới gần linh trận cấm chế, vẩy ra một đoàn ngũ sắc quang hoa, lần này hắn thật sự kinh hãi, chỉ cảm thấy đoàn Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí bên trong đan điền lại cộng minh cùng Long Tước Phiến trong tay, vừa sái ra Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, cũng không cần hắn dùng tinh huyết thúc giục, đã phá tan giới hạn của tầng mười một.
- Chuyện gì xảy ra?
Nhạc Vũ âm thầm ngạc nhiên, có chút không hiểu được đang xảy ra chuyện gì. Pháp lực của hắn cũng chưa từng tăng thêm, không hề thi triển ra pháp quyết đặc thù gì khác, phẩm cấp của Ngũ Sắc Thần Quang vì sao có thể tăng thêm một tầng?
Chỉ trong nháy mắt Nhạc Vũ liền tỉnh ngộ, đây nhất định là tác dụng của đoàn Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí bên trong đan điền. Lại nói đoàn Hỗn Nguyên Khí này đúng là lần đầu tiên chủ động giúp hắn.
Ngay lúc này Nhạc Vũ như có chút hiểu ra. Trong lòng hắn liền biết ngày sau Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí biến thành linh bảo cũng có liên quan tới việc hắn tu luyện Ngũ Sắc Thần Quang. Hắn luyện tập loại công pháp trọng yếu này, nhất định đã ảnh hưởng tới phương hướng phát triển của Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí, giữa hai thứ này hôm nay xem như có liên can mật thiết không thể chia lìa.
Lúc này hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ, sau một khắc lại đem Hư Nhược Nguyệt ngăn cản trước người, lợi dụng Ngũ Sắc Thần Quang mở đường, mạnh mẽ xông vào bên trong linh trận cấm chế.
Nơi này hung hiểm còn hơn cả những địa phương mới đi qua, nhưng nếu nói về trận phù chính là thứ Nhạc Vũ sở trường nhất.
Linh trận cấm chế bên trong tuy hắn không nhận biết, nhưng ước chừng hắn có thể phân biệt nơi nào có nhược điểm, phương hướng nào có thể đột phá dễ dàng hơn.
Nhạc Vũ thầm nghĩ mũi tên màu đen này nói không chừng ngày sau còn có thể chữa trị, hắn liền cầm lấy thu vào bên trong giới chỉ.
Lúc này Hư Nhược Nguyệt cũng đã đánh tới mệt mỏi, đành phải ngừng tay lại, chẳng qua trong mắt vẫn còn thất thần sợ hãi.
Lần này nàng đánh chẳng những không làm tổn thương được Nhạc Vũ chút nào, ngược lại hai tay bị lực phản chấn còn muốn sưng đỏ.
Cho đến một lúc lâu sau Hư Nhược Nguyệt mới ý thức được hành động của mình thất thố xấu hổ, nhất thời gương mặt đỏ bừng, gục xuống không dám ngẩng đầu.
Trong lòng nàng âm thầm cảnh tỉnh, kể từ khi Nhạc Vũ đem nàng theo bên người, nàng đã cảm giác bản thân mình có chút không được bình thường, đạo tâm thần hồn đều thất thủ. Lẽ ra với tính tình ngày thường của nàng, cho dù thật sự bị vây vào tuyệt cảnh cũng có thể giữ nguyên khí độ mới đúng. Nhưng vừa rồi tuy nàng kinh hãi, mặc dù hiểu rõ phúc duyên của bản thân mình có chút khác với người thường, nhưng khi mũi tên kia bay tới trước người, nàng vẫn không nhịn được, nhịp tim như ngừng đập, nhưng những điều này cũng không sánh bằng việc phẫn hận căm tức bởi vì Nhạc Vũ đã không chút do dự đem nàng ra ngăn chặn tai họa, trong lòng nàng tự dưng có một cảm giác mất mác không nói nên lời lan tràn khắp trái tim nàng.
Nhạc Vũ thấy nàng đã bình tĩnh trở lại, liền men theo hướng mũi tên bắn tới tìm kiếm khắp nơi. Sau đó quả nhiên liền tìm được ba mũi tên tương tự như thế. Hắn nhìn vào linh trận bên trong, mức độ bị tổn hại còn nghiêm trọng hơn mũi tên vừa rồi, Nhạc Vũ thu hết vào bên trong giới chỉ, sau đó lâm vào suy gẫm, quay nhìn Hư Nhược Nguyệt nói:
- Bình thường vận khí của ngươi luôn tốt như vậy hay sao?
Hư Nhược Nguyệt khẽ cau mày, tiếp theo do dự nói:
- Nếu nói quả thật vận khí của ta tốt, đúng là cũng có. Nhưng khoa trương như hôm nay thật sự chưa thấy bao giờ!
Nhớ tới tình hình ban nãy, bản thân Hư Nhược Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng quái dị. Dù cho bản thân thực sự có được đại khí vận, nhưng tình hình như thế thật không tránh khỏi có chút làm người ta cảm thấy kỳ dị.