Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 638 : Tái kiến thiên chương
Ngày đăng: 20:48 20/04/20
Vẻ mặt Nhạc Vũ chợt ngưng đọng lại.
Thi hài Linh Tiên dần dần giảm bớt, cũng không đại biểu nơi này sẽ an toàn. Có thể nói càng thêm hung hiểm khó lường, vì thế ngay cả Thiên Tiên cũng chỉ đành thối lui, ở nơi này hắn cũng không dám đi lại tùy ý, chỉ đi theo sát phía sau Hư Nhược Nguyệt.
Hư Nhược Nguyệt nghỉ chân chừng một lúc liền hạ thấp dần, bắt đầu hướng phía tây bay tới, đi vào một con đường rộng rãi.
Phàm là tu sĩ, chỉ cần đột phá Linh Hư cảnh, phần lớn đều có thể ngự không bay đi. Nơi này xây dựng đường đi cực kỳ rộng rãi, không hiểu dùng để làm gì, nhưng đoạn đường này có thể thấy được không ít thi hài của tu sĩ đạo đồng cấp thấp hoặc trung kỳ.
Bởi vì nơi này tiên khí tràn đầy, hài cốt mặc dù đã bị gió thổi mài mòn rất nhiều, nhưng cũng có một bộ phận đại khái vẫn còn bảo tồn thật hoàn hảo.
Nhạc Vũ dùng hồn thức điều tra một chút, phát hiện nơi này cùng tình hình bên trong Tử Vân tiên phủ có chút ít khác nhau. Có nhiều thi hài bị một cỗ cự lực đánh chết, hẳn là bị liên lụy trong cuộc đại chiến.
Ngoài ra có một bộ phận tu sĩ Kim Đan, nguyên nhân cái chết của họ không ngờ lại giống như những tu sĩ Đại Thừa như đúc, cũng làm lòng người cảm thấy vô cùng rét lạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngoài ra chung quanh nơi này còn có đại lượng linh trận cấm chế lưu lại, so với bên ngoài biên duyên nguy hiểm hơn trăm ngàn lần.
Ước chừng Hư Nhược Nguyệt cũng phát giác được tình hình này có chút không đúng, thân hình cũng bay chậm dần, tận lực tìm kiếm những địa phương bị phá hư nhiều nhất mà đi tới.
Thường thường những địa phương bị hư hỏng nghiêm trọng linh trận cấm chế cũng sẽ bị hư hao, xem ra Hư Nhược Nguyệt cũng biết rõ đạo lý này.
Nhạc Vũ thầm cười khổ, đoạn đường này cũng không tìm được vật gì, xem ra nơi này hơn phân nửa đã sớm bị người vơ vét qua một lần. Theo cách di chuyển này của Hư Nhược Nguyệt, cho dù qua thêm mười ngày nửa tháng cũng khó tìm được thêm thứ gì khác.
Ở hồng hoang tiên giới, có lẽ cỗ thi thể này giá trị liên thành, nhưng ở Đông Thắng đại lục lại có người nào cần đến vật này?
Hắn liên tục sưu tầm cơ thể người kia, cho đến khi phát giác trong tay áo người này dùng pháp lực ngưng tụ thành tu di không gian, vẫn còn được tiên lực trong thi thể vận chuyển duy trì, Nhạc Vũ liền đổi giận thành mừng.
Hắn dùng Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười một vẩy ra, đem không gian kia phá vỡ, sau đó đồ vật bên trong lục tục rơi ra ngoài.
Giờ khắc này ánh mắt Chiến Tuyết cùng Hư Nhược Nguyệt đều đồng loạt bị hấp dẫn tới, phát giác bên trong cũng không có tiên bảo tiên binh gì, Hư Nhược Nguyệt nhất thời thở phào một hơi thật dài, nàng thầm nghĩ không có tiên bảo tương trợ, Nhạc Vũ cùng Quảng Lăng Tông có cường thịnh bao nhiêu cũng là có hạn.
Nhưng ánh mắt Chiến Tuyết lóe ra hào quang, trực tiếp đưa mắt nhìn vào một quyển sách màu vàng lớn như viên gạch, đồng dạng không có bất kỳ văn tự nào.
- Lại là một tàn thiên Tử Khuyết Thiên Chương!
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong minh minh như có thiên ý, ánh mắt hắn cũng lóe sáng đem quyển sách cầm trong tay.
Bất quá ngay sau đó hắn lại cảm thấy buồn cười, bản thân hắn đã chạy thoát ra khỏi thiên cơ, không biết bên thế giới hồng hoang thế nào, nhưng thế giới nơi này hắn đã không còn ở trong thiên địa ngũ hành, như thế nào lại dùng từ thiên ý?
Bất quá giờ khắc này hắn thật sự có loại cảm giác, phảng phất như vận mệnh của mình đang bị người điều khiển.
Thở một hơi dài, Nhạc Vũ đè nén nội tâm vui mừng, nhìn về những vật khác, đầu tiên nhìn thấy mười phù triện, rõ ràng cũng là Chu Tước Chân Hình Phù. Thật không biết dùng loại tài liệu nào chế luyện, phẩm chất uy năng khác hẳn mấy tờ hắn từng luyện chế qua trước kia một trời một vực.