Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 702 : Trảm thiên liệt địa!

Ngày đăng: 20:49 20/04/20




- Thật không ngờ người này hung uy đến như vậy!



Nhìn thấy Nhạc Vũ hóa thành hồng quang nghênh ngang rời đi. Bạch y nữ tử đánh ra một kiếm chặt đứt truy đuổi làm đám người không thể tiếp tục truy kích, trong lòng Thiết Kiên đạo nhân nhất thời giận dữ, cơ hồ muốn dẫn phát thương thế, sắc mặt trướng lên đỏ bừng.



Khi hắn đứng lên, trong mắt tràn đầy sát ý giận dữ, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không đuổi theo.



Chỉ chốc lát sau, một lão giả vẻ mặt vô cùng âm trầm đã đến đại điện. Bên trong pháp trận lại phun ra viêm lực tinh thuần, chỉ trong nháy mắt liền làm áp lực của mọi người trong điện giảm bớt hơn phân nửa.



- Lão phu xấu hổ, người kia xông vào sơn môn, giết môn hạ của ta, lại chỉ có thể nhìn hắn bỏ chạy. Cuộc chiến hôm nay đúng là chuyện nhục nhã chưa từng có của Hạo Dương Tông!



Giọng nói của lão giả lạnh lẽo, nhiệt độ bên trong hạ thấp xuống tận băng điểm, cơ hồ mọi người đều trầm mặc, vẻ mặt vô cùng khó coi.



Nhưng giọng nói của hắn vừa chuyển, có chút nghi ngờ nói:



- Chẳng qua tình hình vừa rồi lại có chút kỳ quái. Tuy thiên tư của hắn trác tuyệt đương thời, tu vi có điều đột phá, nhưng lão hủ phải thắng hắn một bậc mới đúng, tối đa thực lực ngang nhau. Cũng không nghĩ ra bốn người chúng ta chỉ một kiếm liền bị thương nặng, hầu như nguyên hồn cũng không thể ngưng tụ lại! Rốt cục hắn từ đâu có thực lực này?



Thiết Kiên đạo nhân suy ngẫm chốc lát, trầm giọng nói:



- Người vừa rồi từng lấy Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm đối kháng Hạo Dương Thiên Kính của bổn tông. Mặc dù không hoàn chỉnh nhưng suýt nữa đã đem vật này đánh nát!



Nói xong câu này, nhìn bốn người kia trợn mắt há hốc mồm, Thiết Kiên đạo nhân lại lắc đầu nói:



- Đã lường trước hẳn là công pháp có thể kích thích tiềm lực hoặc bí truyền, khiến pháp lực của hắn tạm thời tăng vọt. Nếu không phải như thế chúng ta đầu có đường sống? Một kiếm vừa rồi của Nhạc Vũ đủ lấy tính mạng của ta! Đây là chuyện mà chúng ta chưa từng dự liệu trước đó, lần này để Thanh Huyền Tán Nhân xuất thủ đúng là có chút tính sai.




Lời còn chưa dứt, bên trong Thính Vân Thiên Cung truyền ra một tiếng cười khẽ.



- Hay cho câu đến Thính Vân Thiên Cung thì thế nào, đúng là cuồng ngôn!



Một tia sáng từ bên trong thiên cung bắn thẳng tới, không uy năng như Hạo Dương Thiên Kính, lại có uy năng hủy thiên diệt địa, sáng bóng nhu hòa nhưng trùm khắp mười vạn dặm, thẳng xuyên hư không, không sao tránh khỏi.



Nhạc Vũ bị màn hào quang bao trùm, thần hồn thân thể không thể động đậy, ngay cả quang hoa của Nghịch Thiên Đao cũng từ từ tiêu giảm.



Chẳng qua sau một khắc, ngũ hành phù trận trong cơ thể hắn đã chấn động dữ dội, bên trong thần hồn tử sắc lôi phù nổ tung một đoàn lôi quang.



Chỉ trong nháy mắt liền đem hồn lực định trụ hắn chấn vỡ, giãy dụa thoát ra.



- Côn Luân Tâm Kính!



Sau thoáng kinh hãi, Nhạc Vũ liền nổi giận.



Nhìn thấy Thanh Huyền Tán Nhân chỉ còn cách tòa cung điện một khoảng ngắn, liền có một đạo quang hoa từ trong cung xuyên ra quấn lấy thân hình Thanh Huyền kéo vào bên trong, Nhạc Vũ thúc giục Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực khiến đao mang chuyển thịnh, tựa như sao băng hướng Thính Vân Thiên Cung bắn tới.



Ngũ sắc năng lượng bên trong đan điền tự động tự giác phun ra một đoàn linh quang ngũ sắc, khiến vô số thời không toái nhận bạo tăng mấy lần, súc tích lực lượng hủy thiên diệt địa càng thêm mạnh mẽ.



Bên trong cung lại có vài thanh phi kiếm bắn ra, ngưng tụ vô số từ lực, Chiến Tuyết ở phía sau liền đánh ra Bạch Đế kiếm, năm trăm vạn thạch lực cơ hồ làm lòng người trầm xuống.