Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 729 : Chính phản tam tiêu
Ngày đăng: 20:49 20/04/20
Cả phương viên ngàn dặm Quảng Lăng sơn lúc này biến thành yên tĩnh. Chỉ trừ những tu sĩ thân bị trọng thương rơi xuống đất, vô luận là Nguyên Anh Đại Thừa, hay Tán Tiên tu sĩ trốn xa xa mấy ngàn dặm cách Quảng Lăng sơn, đều ngây ngốc hoàn toàn.
Nếu như nói trước đó chỉ có thể làm lòng người sợ hãi, tuy hai cỗ thân ngoại hóa thân mạnh mẽ, nhưng nếu nghĩ được biện pháp cũng không phải không có hi vọng chống đỡ.
Nhưng giờ khắc này mọi người chỉ cảm thấy thật tuyệt vọng.
Một cửu kiếp Tán Tiên cứ như vậy đã bị nhẹ nhàng chém giết? Không hề có chút sức phản kháng, ba người kia chỉ cần vung kiếm lên mà thôi.
Gương mặt Huyền Tĩnh chân nhân đã hoàn toàn không còn tia huyết sắc, giống như một người chết, mặt trầm như nước.
Vị cửu kiếp Tán Tiên vừa rồi chính là một vị trưởng lão của Thính Vân Tông. Mỗi khi tổn thất một vị cũng đủ khiến căn cơ Thính Vân Tông bị dao động.
Bất quá giờ phút này làm cho hắn càng lo lắng hơn chính là tính mạng mấy trăm tu sĩ Thính Vân Tông còn sót lại.
Nhạc Vũ vững vàng đứng trên cao, giờ khắc này làm cho người ta có cảm giác phảng phất như thanh niên thanh tú trước mắt đã biến thành hóa thân của thiên địa, thậm chí cả bản thân hắn đã đại biểu cho ý chí của thượng thiên, thần uy vô tận, vô biên vô hạn!
Thời khắc này trong phương viên mười vạn dặm, tất cả không gian đều bị vững vàng phong tỏa, không còn bất cứ người nào có thể phá vỡ được. Minh Linh Tử cùng Thiết Kiên đạo nhân vẻ mặt xanh trắng, vừa rồi hai người theo bản năng cũng muốn bỏ chạy, nhưng đều hoàn toàn vô ích.
Vô luận dùng thần thông nào, pháp bảo ra sao, chỉ sợ dốc hết sức lực cũng không cách nào đánh vỡ hàng rào không gian trong lúc này.
Linh lực loạn lưu mênh mông cuồn cuộn bị dẫn phát, ngược lại khiến cho ánh mắt Nhạc Vũ nhìn qua, trong mắt rõ ràng tràn đầy vẻ trào phúng.
Huyền Tĩnh chân nhân không khỏi cắn chặt môi, một tia máu chảy xuống, hắn biết ý tứ trong ánh mắt của Nhạc Vũ.
Các ngươi hãy ngoan ngoãn ở nơi này đợi chết là được!
Quét mắt nhìn mọi người trước mặt, Nhạc Vũ lại đưa ánh mắt nhìn hướng phương xa. Chỉ sau một thoáng mấy chục tu sĩ Tán Tiên tụ tập nơi đây giống như bầy thỏ bị kinh động, điên cuồng chạy trốn.
Nhưng họ chưa từng nghĩ ra thần thông của Nhạc Vũ lại cao cường tới mức như vậy! Tu sĩ Tán Tiên tuy bị thế giới này bài xích, nhưng cũng đã là tồn tại cực mạnh nhất trên thế giới này, giờ phút này không ngờ thật dễ dàng bị Nhạc Vũ chém giết.
Thanh Dương Tử hít sâu một hơi, theo bản năng sờ sờ vào cổ mình, có chút sợ hãi.
Vân Hồ Tiên Tử cười khẽ một tiếng:
- Quả nhiên lại thêm một Quảng Lăng Tán Nhân! Cánh chim của hắn đã thành, bên trong thế giới này xem như đã tung hoành vô địch. Ban đầu ngươi đánh cuộc quả nhiên đã thành công rồi!
Thanh Dương Tử nghe vậy, nhất thời trên mặt hiện lên vẻ tự đắc. Trên mặt Nông Dịch Sơn chợt chảy nước mắt, hắn không ức chế được chỉ chắp tay nhìn lên thiên không, thì thầm nói:
- Thương thiên có mắt, Quảng Lăng Tông lại xuất hiện bất thế thần nhân! Tổ sư ở trên cao, đệ tử nhất định trong vòng trăm năm sẽ tạo ra bất thế cơ nghiệp cho Quảng Lăng Tông!
Đối với chuyện kế tiếp Nhạc Vũ làm như không nghe thấy, nhìn thấy toàn bộ tu sĩ Tán Tiên đều quay trở về, lúc này sắc mặt hắn mới thoáng có chút hòa hoãn, đưa mắt nhìn bốn loại chí bảo xa xa.
Tựa hồ thấy không làm gì được hắn, lam hồng quang mang đã trở nên ảm đạm.
Phía xa xa có hai đạo quang mang muốn bỏ chạy, Nhạc Vũ thấy thế cười nhẹ một tiếng.
- Muốn đi? Chẳng lẽ nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua như vậy? Nhạc Vũ này xưa nay ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, chưa từng có ngoại lệ! Thính Vân Trấn Tâm Kính, phá cho ta!
Chính phản Tam Tiêu kiếm trận bỗng dưng rẽ ngoặt sang trái, ba thanh trường đao, ánh đao lóng lánh. Trong chốc lát liền có đạo ánh đao lóe lên, đánh thẳng ra ngoài ngàn vạn dặm.
Ngũ sắc quang hoa cùng vô số thời không loạn nhận cùng sức lực Nghịch Thiên Đao chỉ trong chốc lát chìm vào tận sâu trong thời không.
Chỉ sau một khắc, bên trong nhà thủy tạ tại Thính Vân Thiên Cung, mấy chục tu sĩ đang ngồi vây quanh trong miệng tràn đầy máu. Tấm kính khổng lồ màu bạc ngay trung ương đột nhiên nứt ra một khe hở thật lớn!