Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 731 : Sự hậu ứng đối

Ngày đăng: 20:49 20/04/20




Khi Nhạc Vũ bước vào bên trong Quan Vân Điện, Cung Trí đã đuổi đi đa số người có mặt, trong điện chỉ còn lại bảy thủ tọa bảy núi, cùng vài vị trưởng lão Nguyên Anh bối phận cao nhất.



Giờ phút này Nhạc Vũ đã có chút không thể duy trì, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không còn huyết sắc, vô lực ngã ngồi lên ghế.



Cung Trí thấy thế thoáng nhướng mày, lên tiếng hỏi:



- Thương thế như thế nào, có thể tái chiến?



Hắn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, đặc tính của ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm vốn là như thế. Điều khiển thiên ý giết người dễ dàng, nhưng bản thân người sử dụng cũng bị thiên địa pháp tắc cắn trả.



Dù cho Nhạc Vũ đem bộ kiếm quyết cải biến, lại có kiếm trận cùng hóa thân trợ lực, tuyệt đối cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ được hậu quả bị cắn trả này.



Chỉ trong mười mấy lần hô hấp, liên tục tru diệt bao nhiêu người, giờ phút này Nhạc Vũ tuyệt đối không thể khỏe mạnh như vẻ bề ngoài biểu lộ.



Nhạc Vũ trầm mặc không đáp, thở sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực rối loạn trong cơ thể cùng khí huyết đang sôi trào cuồn cuộn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn



Hồi lâu sau, hắn lắc đầu nói:



- Thương thế tuy nặng nhưng không ảnh hưởng lớn đối với ta, nhưng cần phải có ít nhất hai ba tháng thời gian khôi phục. Hôm nay ta chỉ bị tiêu hao pháp lực quá lớn mà thôi. Đợi đến khi khôi phục ít nhất còn được bảy thành chiến lực. Nếu có người không có mắt, tái phạm Quảng Lăng Tông, trở bàn tay vẫn có thể giết chết. Bất quá Thính Vân Tông cùng Hạo Dương Tông vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.



Mọi người trong điện nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, Cung Trí cười khổ, hiểu được ý tứ của Nhạc Vũ. Với lực lượng một mình hắn, vẫn không cách nào tiêu diệt được Thính Vân cùng Hạo Dương Tông. Hiện tại Quảng Lăng Tông chỉ dư sức tự vệ, nhưng vẫn không đủ lực tiến công.



Hắn cũng không hề có cảm giác thất vọng, với lực lượng của Nhạc Vũ, thật ra đã xác định không có bất kỳ tông môn nào trong Đông Thắng đại lục đủ khả năng chống đỡ.



Nếu không có Quảng Lăng Tông liên lụy, hôm nay hắn cũng không cần ngạnh kháng mười vạn tu sĩ cùng bốn chí bảo của tứ đại tông môn, vì thế phải bị thương trầm trọng.




Hắn nhớ lại chuyện Băng Liên Tiên Tử bị trọng thương, Nhạc Vũ không khỏi do dự, nhưng chỉ sau một khắc hắn chợt nhíu mày.



Thương thế trong cơ thể hắn thật ra còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ, duy nhất hắn giấu diếm chính là việc hắn có thể bảo tồn bảy thành thực lực. Mà mấy tháng sau hắn còn phải lo lắng chuyện Hoàng Hôn Giới bị Thiên Li Tông tìm thấy. Nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Thính Vân Tông.



Giờ khắc này nội thương của hắn đang bộc phát, thật sự không còn thời gian đi hàn huyên với người khác.



Nhạc Vũ đành bỏ qua ý niệm đến thăm nàng, chỉ mỉm cười gật đầu chào Hư Nhược Nguyệt sau đó đi vào trong động phủ.



Khi thân ảnh Nhạc Vũ biến mất trong tầm mắt, Hư Nhược Nguyệt chợt than khẽ. Nàng biết được từ nay về sau tâm ma của mình chỉ sợ càng khó khăn khu trừ.



Một màn ngày hôm nay, chỉ có thể gia tăng nỗi ám ảnh về Nhạc Vũ trong lòng nàng, thân ảnh vô địch kia cùng tư thế oai hùng chỉ sợ cả đời nàng đều không thể quên.



Thật ra ý niệm muốn báo thù ngay từ mấy năm trước nàng đã buông tha. Chẳng qua mỗi ngày khi nàng nhập định tu hành, thân ảnh Nhạc Vũ luôn xuất hiện trong đầu nàng không cách nào xóa bỏ.



Cũng không biết bắt đầu từ khi nào nàng không tự chủ được luôn chú ý tới những tin tức về Nhạc Vũ.



Hôm nay khi trông thấy Nhạc Vũ hiện thân, trong lòng nàng càng không cách nào đè ép được nỗi vui mừng hưng phấn trong lòng.



Hư Nhược Nguyệt đối với chuyện của chính mình trong lòng đã sớm hiểu rõ. Nàng biết được bản thân mình vẫn bị tâm ma khống chế. Điều nàng có thể làm chỉ đành cười khổ, một mình cảm nhận tư vị khổ sở trong lòng.



Hai mươi năm trước nàng chẳng bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày đi thích kẻ thù của chính mình.



Nhưng ngay lúc này, trong lòng Hư Nhược Nguyệt chợt động, vẻ mặt khẽ biến đổi, liền vội vàng đi vào trong động phủ.