Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 737 : Không ai bì nổi

Ngày đăng: 20:49 20/04/20




Bên dưới biển sâu cũng theo một đao của Nhạc Vũ sôi trào lên, mấy trăm yêu tu gác cửa trực tiếp bị một kích đao mang đánh vào liền vỡ vụn.



Trước mắt Nhạc Vũ toàn bộ kiến trúc đều bị một đao kia càn quét, hóa thành phấn vụn.



Ngay bên trong Thủy Hàn Cung, thoáng chốc bay ra mấy đạo độn quang, không dám đối diện Nhạc Vũ, thật nhanh phi độn về nơi xa.



Tiếp theo tận sâu trong cung truyền ra một tiếng gầm lên giận dữ, mang theo vô tận phẫn hận cùng nỗi bất cam vì bị phản bội.



Chỉ sau một khắc bên trong ầm ầm nổ vang, một thân ảnh khổng lồ phóng lên cao, vừa nhìn lại chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ.



Nhạc Vũ thoáng nhướng mày, Yêu tộc cao cấp một khi hiện ra thiên địa pháp tướng phần lớn thân thể đều cực kỳ khổng lồ. Nhưng cũng chưa từng khoa trương tới như vậy, chỉ thấy chiều dài cũng phải hơn thập vạn trượng, vọt thẳng lên bầu trời, xuyên thẳng trong mây.



Chỉ ngạc nhiên chốc lát, Nhạc Vũ liền hiểu rõ. Cũng chỉ có hậu duệ của huyết mạch Côn Bằng mới có thể đạt tới hình thể kinh người cùng pháp lực khủng khiếp tới như thế. So sánh với Yêu Đế Loan Thiên mạnh hơn mấy lần.



Chỉ thấy thân ảnh kia bay lên trên mây, trôi lơ lửng trên không trung, sau đó cúi đầu xuống mạnh mẽ hấp tới, phảng phất giống như một động không đáy, toàn bộ sinh vật trong vạn dặm đáy biển chung quanh toàn bộ đều bị cuốn vào trong miệng.



Dù là Nhạc Vũ cũng không định trụ được thân hình, hút vào trong miệng khổng lồ kia.



- Thần thông Côn Bằng, thôn hấp thiên địa?



Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, không lùi còn tiến tới, hai cỗ hóa thân bay ra khỏi Biểu Lý Càn Khôn Đồ, tới bên cạnh hắn, kết thành Chính Phản Tam Tiêu kiếm trận, bắt đầu xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Thanh niên họ Lan không trả lời, vẻ mặt vẫn cười cười, tựa hồ không thèm để ý chút nào với một kiếm vừa rồi của Nhạc Vũ. Hắn lại tỉ mỉ chiếu cố những linh dược khác, lạnh nhạt nói:



- Nam Hải rộng lớn như thế, sao ta có thể quản được nhiều như vậy? Cái chết của mấy yêu tu liên quan gì tới ta. Lại nói hắn làm như vậy vốn là cảnh cáo ta không được hành động thiếu suy nghĩ, tự nhiên hắn phải có vài phần nắm chắc chiến ta mà thắng, hắn có bản lĩnh như thế cũng không có gì không chịu được.



Trung niên đạo nhân nghe vậy nhất thời trầm mặc, đang không biết nên nói gì, lại thấy thanh niên tu sĩ xoay người, đồng dạng trong mắt lộ ra sát cơ:



- Thính Vân Tông các ngươi chỉ đơn giản muốn ta ra mặt chống lại Nhạc Vũ mà thôi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là Thanh Huyền Tán Nhân? Hoặc là đám ngu xuẩn của Thương Phong sơn, tùy ý bị các ngươi sai khiến? Nếu muốn hợp tác, ta cùng Nhạc Vũ liên thủ, trên cõi đời này có thứ gì chúng ta không chiếm được? Mặc dù muốn diệt Thính Vân Cung các ngươi cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Cần gì phải mạo hiểm đối kháng với hắn? Nể mấy ngàn năm giao tình, hôm nay ta thả cho ngươi trở về, còn muốn nhiều lời, ta một kiếm chém ngươi!



Sắc mặt đạo nhân kia lúc trắng lúc xanh, tiếp theo chợt phẩy tay áo xoay người rời đi.



Trên mặt thanh niên tu sĩ hiện lên vẻ trào phúng, đợi đến khi người kia hóa thành đạo độn quang bay đi, mới khẽ lắc đầu tiếp tục chiếu cố linh dược trước người.



Dần dần hắn nhớ lại hình ảnh vừa rồi Nhạc Vũ bên trong cuồng phong sóng lớn dùng một đao chém giết đầu long kình, thân ảnh mạnh mẽ bá đạo không ai bì nổi.



- Nhạc Vũ sao? Thú vị! Không ngờ sau năm ngàn năm, lại còn xuất hiện một nhân vật như vậy! Năm đó Mặc Quan Lan pháp lực thông thiên, cho nên thiên hạ tu sĩ bốn châu hợp lực bức bách hắn phi thăng, lần này sẽ là như thế nào?



Trong mắt hắn hiện lên vẻ dữ tợn, dần dần bên trong hồ lô tràn ra hơn mười giọt Ất Mộc Linh Dịch nhưng hắn vẫn chưa hay biết.



Đợi đến khi hắn tỉnh hồn lại, nhất thời liền cười khổ một tiếng.