Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 772 : Đông Hoa phi thăng
Ngày đăng: 20:50 20/04/20
- Tại sao lại như thế? Tại sao lại như thế?
Bên trong trúc lâu, gương mặt Bách Linh Tử tái nhợt nhìn một màn diễn ra trước mắt.
Nhìn vào bên trong, linh lực phong bạo đã ổn định bình thường trở lại.
Nhưng bên trong cũng là cảnh tượng khắp nơi hoang tàn, nước biển đã bắt đầu chảy ngược trở lại, tạo thành nước xoáy khổng lồ cuồn cuộn.
Chẳng qua mặt biển vẫn rút xuống mấy vạn trượng, mà đám mây hình ấm bốc cao trên bầu trời từ từ theo gió khuếch tán lan tràn tới hơn mười vạn dặm.
Giờ phút này thật không biết đã có bao nhiêu người chết trong lần oanh kích của Ngũ Hành Động Nguyên Thần Tiêu Lôi Pháp. Nhưng có thể khẳng định hơn trăm Tán Tiên vừa rồi đã thương vong thảm trọng.
Cho dù chính hắn đặt mình vào bên trong, cũng tuyệt không cách nào toàn thân trở lui. Kết quả tốt nhất chính là tổn thất vài món trọng bảo tùy thân, sau đó kịp thời phá vỡ hàng rào không gian thoát khỏi nơi đó.
Nhưng lúc này tuy hắn biết rõ hết thảy trước mắt vô cùng chân thật, nhưng hắn vẫn có chút không chịu tin tưởng một màn vừa rồi đã thực sự phát sinh.
Thanh âm Bách Linh Tử dần dần chuyển thành như bệnh tâm thần:
- Ta nghe nói Ngũ Hành Động Nguyên Thần Tiêu Lôi Pháp phải có cảnh giới Nhập Vi! Thấp nhất cũng phải có tu vi Ngọc Tiên, nhưng người này rõ ràng chỉ mới tới Đại Thừa cảnh mà thôi, điều này sao có thể? Còn có Tiểu Thiên Nguyên Phong linh trận, hắn lấy linh lực từ nơi nào sử dụng bậc thần thông này? Hơn nữa hai cỗ hóa thân cũng không hề dùng tới, ngay cả Huyền Sát Chiến Thi cũng không thấy bóng dáng…
Lan Vô Ưu nghe vậy ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Bách Linh Tử, tiếp theo khe khẽ thở dài, thu hồi đạo pháp. Đem viên bàn cùng thận châu trước người thu hồi, vung tay áo mở tung cửa trúc nói:
- Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích! Bách Linh đạo hữu, xin mời…
Bách Linh Tử cũng đã tỉnh hồn lại, đầu tiên nhướng mày, có chút khó hiểu, nhưng sau một khắc liền phát hiện ý tứ đuổi khách của Lan Vô Ưu, nhất thời vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn phủi quan hệ với chúng ta sao? Chuyện lần này tuy do chúng ta vén lên, bất quá toàn bộ mưu kế đều xuất từ tay Lan Vô Ưu ngươi. Với tính tình của Nhạc Vũ, sao có thể bỏ qua cho ngươi?
Trong mắt Lan Vô Ưu chợt lóe sát cơ, tiếp theo như mất hứng lắc đầu nói:
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu:
- Chẳng qua là mưu lợi mà thôi, không đáng giá nhắc tới! Nói là Ngũ Hành Động Nguyên Thần Tiêu Lôi, nhưng ta vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ. Cũng chỉ có thể ức hiếp những tu sĩ Tán Tiên kia một phen, nếu là Linh Tiên như ngươi, Ngũ Hành Động Nguyên Thần Tiêu Lôi cường thịnh bao nhiêu ta cũng không thể dùng được!
- Ức hiếp những Tán Tiên kia sao?
Đông Hoa Tán Nhân giống như giễu cợt lại giống như buồn cười nhếch môi, tiếp theo không tiếp tục đề cập tới chuyện này, ngược lại đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Chỉ thấy thế giới nơi này đã bắt đầu bài xích hắn càng ngày càng mạnh mẽ, bắt đầu áp chế pháp lực tu vi của hắn, trăm dặm gần bên lại bắt đầu có kiếp lôi hội tụ.
Đông Hoa Tán Nhân nhất thời thoáng cau mày, tiếp theo xúc động nói:
- Ta ở thế giới này thực ra còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng việc đã tới nước này muốn hối hận cũng đã vô ích. Cũng may lưu lại đệ tử truyền thừa đã có điều an bài. Nhưng ngày sau còn cần đạo hữu trông nom nhiều hơn…
Nhạc Vũ gật đầu tỏ vẻ đáp ứng, điều này đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không có gì khó khăn, thậm chí chỉ cần nói với Nông Dịch Sơn một câu là được, không cần hắn động thủ.
Đông Hoa Tán Nhân lập tức mỉm cười cảm tạ, lại ném qua một trận đồ nói:
- Lần này sở dĩ ta trúng tính toán của bọn họ tất cả đều bởi vì vật này. Hôm nay ta phi thăng tiên giới vật này cũng không còn dùng được. Để lại cho ngươi, có lẽ còn có chỗ dùng, chẳng qua nên chú ý thật giả. Thời gian không nhiều lắm, xin cáo từ! Mấy chục năm sau có lẽ ta và ngươi sẽ gặp lại…
Hắn nói dứt lời liền phóng lên cao, thẳng xông tận trời. Ngay sau đó phá khai hàng rào không gian biến mất trước mắt Nhạc Vũ, tiến thẳng vào trong thời không loạn lưu không còn thấy bóng dáng.
Nhạc Vũ híp mắt, người khác "nhìn" không tới, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được "cánh cửa" kia tồn tại.
Quả nhiên là Hồng Hoang bản giới, cùng những mảnh nhỏ của nó thời thời khắc khắc duy trì liên lạc, thật ra vẫn còn là một thế giới hoàn chỉnh.
Sau một khắc ánh mắt Nhạc Vũ chuyển nhìn trận đồ trong lòng bàn tay.