Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 779 : Hoàng châu di họa
Ngày đăng: 20:50 20/04/20
Giờ phút này trên mặt Nhạc Vũ cũng tuôn đầy mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn xác thực chứng nhận lưỡi kiếm kia tựa hồ có được linh thức, hơn nữa cũng không có sát cơ đối với mình, cơ hồ hắn đã muốn quay đầu bỏ chạy, xa xa rời khỏi nơi này.
Lúc trước hắn dẫn dắt Quý Thủy Thần Lôi uy năng đã vô cùng mạnh mẽ tuyệt đối, có nguy cơ giống như diệt thế. Nhưng lực lượng súc tích trong thân kiếm lại càng mạnh mẽ hơn ngàn lần vạn lần, vượt xa sự khống chế của hắn. Thậm chí chỉ cần thanh kiếm này cố ý, hắn cũng không có được cơ hội chạy trốn nào, một kiếm liền có thể đem hắn chém giết!
Cũng may chỉ chốc lát sau, thanh kiếm đã thu liễm khí mang thật lớn, ngay cả huyết sắc trên thân kiếm cũng thu liễm, sau đó huyền phù ngay bên người hắn.
Hình dáng thanh kiếm này thật bình thường, ngoại trừ nơi lưỡi kiếm lóe ra thanh quang sắc bén, những chỗ khác cũng không có gì thần quái. Thậm chí cũng không có chút linh lực ba động, nếu không phải một màn khi nãy xuất hiện, đoán chừng dù bất luận kẻ nào trông thấy cũng chỉ cho rằng đây là binh khí phàm trần bình thường.
- Ta đã nói trong Quy Khư tiên cảnh rõ ràng đã cất chứa linh bảo hiếm thế như Hi Hoàng Tàn Kính, lại không thấy có một tu sĩ nào trên Ngọc Tiên cảnh đến đây cướp đoạt, nguyên lai là vì thanh kiếm này…
Nhạc Vũ âm thầm cảm thấy hoảng sợ, hắn nhận thức không được phẩm cấp của thanh kiếm, nhưng có thể làm cho Thái Thanh Huyền Tiên mang theo tùy thân, nghĩ tới ít nhất cũng phải trên nhị phẩm.
Chủ nhân của Quy Khư Cung mật cảnh thật cũng là người có thủ đoạn ngoan tuyệt, chỉ sợ đã biết bản thân mình không khả năng sống sót, dùng thân tế kiếm. Đem toàn bộ thần hồn khí huyết pháp lực của mình tụ tập rót vào bên trong thanh kiếm, cộng thêm nỗi oán hận cực đoan dồn nén, hiệu dụng liền cùng một dạng như thần quốc của Vu Thần, một kiếm này đừng nói là Thái Thanh Huyền Tiên cùng đẳng cấp với hắn, dù là Đại La Kim Tiên nhất cấp chỉ sợ cũng khó có thể chạy trốn. Có lẽ chính vì nguyên nhân này mới chặt đứt được ý niệm chiếm đoạt của những người bên trong Hồng Hoang bản giới.
Nhớ tới cỗ báo động dâng lên trong lòng mình trước đó, Nhạc Vũ không khỏi âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Mới vừa rồi chỉ cần mình có động tác, chỉ sợ đã lập tức dẫn động thanh tiên binh này, cuối cùng bị chém giết tại chỗ.
Trên thân kiếm có khắc hai chữ "Long Thương", bên trong mơ hồ còn có khí tức long hồn. Nhạc Vũ âm thầm ngạc nhiên, có thể câu thúc long hồn trong tiên binh, mặc dù không cắn ngược chủ nhân, nhưng với tính cách cao ngạo của Long tộc sau khi chủ nhân bỏ mình cũng không thể vẫn giữ nguyên được lòng trung thành.
Nhưng thanh kiếm này thật không ngờ có thể thủ hộ nơi này hơn mấy vạn năm, canh giữ Quy Khư Cung mật cảnh không cho người khác chiếm đoạt.
Nhạc Vũ vừa thử thăm dò, vừa đưa tay chạm vào chuôi kiếm, nhưng ngay lập tức bị một cỗ lực lượng phản kích mạnh mẽ bắn ngược trở về.
Nhạc Vũ thoáng ngẩn ra, lập tức hiểu được tuy thanh kiếm chịu đi theo bên cạnh mình nhưng cũng không tỏ vẻ chịu nhận mình làm chủ.
Trong mắt hiện ra vài phần nghi hoặc, trung niên đạo nhân đi tới bên trái, vào trong điện phủ đã biến thành phế tích. Nhìn thi hài còn sót lại chút xương cốt, đầu tiên ánh mắt hắn hiện lên vẻ phức tạp, tiếp theo dùng hồn niệm thăm dò chung quanh một phen, dần dần sắc mặt càng thêm âm trầm.
- Quả nhiên! Hai dạng đồ vật kia đã bị người thu lấy rồi sao?
Trung niên đạo nhân cũng không lo lắng, bấm đốt ngón tay, hồi lâu cũng không suy tính ra được gì, cho tới giờ phút này mới ẩn hiện vẻ tức giận.
Hắn suy ngẫm chốc lát, tiếp theo lấy ra một trương đồ lục hình tròn vẽ tiên thiên bát quái, phun ra một ngụm máu tươi, dần dần trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc không dám tin.
- Sao lại có thể? Đồ lục này do ta xin Hi Hoàng đích thân chế luyện, hơn nữa lấy đạo hạnh của ta sao có thể không dò xét được tung tích của vật kia? Không ngờ suy tính tương lai lại chỉ là một mảnh hỗn độn…
Thần tình của hắn đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, bỗng dưng hừ lạnh một tiếng, trong vòng trăm dặm quanh thân cơ hồ toàn bộ sự vật đều lập tức hóa thành phấn vụn. Trong mắt hắn tràn ngập vẻ sát cơ phẫn hận, hàm răng nghiến chặt ken két.
- Hắc! Thật là đúng dịp! Một thanh Long Thương kiếm cản trở ta hơn một vạn năm, thật vất vả sắp luyện thành vật khắc chế, chỉ cần đợi thêm ba ngàn năm là có thể lấy được vật này, lần này lại bị người tới lấy trước. Rốt cục là người nào muốn làm hư chuyện tốt của ta?
Nghĩ tới đây, đạo nhân kia chợt sực tỉnh, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
- Có thể đem thiên cơ hoàn toàn che kín, hồng hoang tuy lớn chỉ bất quá có hơn mười người mà thôi! Chẳng lẽ…
Không dám tiếp tục suy nghĩ, trung niên đạo nhân cau mày, sắc mặt khôi phục như thường.
- Thôi! Nếu thiên ý như thế, ta còn gì để nói? Nhắc tới cũng xem như là chuyện tốt, thanh kiếm này nếu rời khỏi Quy Khư Cung mật cảnh cũng khó thể tiếp tục gây hoạn. Nếu có thể mưu kế tốt một phen, vật kia ta cũng có thể lấy được. Ngày hôm nay đại kiếp phát sinh, thiên cơ hỗn độn, hoặc ta còn có cơ hội có thể chân chính thành đạo…
Tựa hồ nhớ ra điều gì đó, trung niên đạo nhân cười lạnh một tiếng, tiếp theo chợt nhíu mày nhìn ra phương xa, khẽ lắc nhẹ đầu. Cả người đột nhiên biến mất khỏi mật cảnh, sau đó một khắc liền có vài bóng người cũng lục tục hiện ra thân hình bên trong Quy Khư Cung mật cảnh…