Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 781 : Thời gian đại đạo
Ngày đăng: 20:50 20/04/20
Thứ có giá trị nhất trong điện chính là một chút thần tinh và những thi hài Vu thần.
Những thần binh pháp khí mà Vu Thần sử dụng mặc dù tốt nhưng đều có thần tính đặc dị của từng người, đoán chừng Chiến Tuyết cũng khó có thể sử dụng. Chỉ có thể nhìn xem có thể tách ra một ít tài liệu hay không để chế tác lại cho nàng.
Về phần những di thể ngọc tiên, vì nguyên hồn của bọn họ tuyệt đại đa số còn tồn tại trên thế gian nên Nhạc Vũ thật sự không dám mang đi. Hơn nữa những thi hài này đều bị toàn diệt sinh cơ, nồng đậm tử khí, chỉ có thể dùng để luyện chế sát thi, cũng không thể lấy ra phân tích nên Nhạc Vũ dứt khoát bỏ qua.
Bất quá so với mật cảnh Quy Khư cung thì những thứ Nhạc Vũ đoạt được lần này thật sự rải rác. Bốn mươi tờ chu thiên huyền cơ thần phù hoàn toàn có thể nói là lãng phí.
Duy chỉ có lúc nhận ra thi hài Vu Thần chính là Ngân Linh Tử, Nhạc Vũ mới thực sự có mấy phần vui mừng.
Bởi vì Hiên Viên Phá trận lục và Chiến Tuyết nên hắn nghiên cứu hết sức sâu sắc về Vu Thần. Biết được mười hai vị Vu Thần thời thượng cổ đều là những người nắm giữ nhiều loại đại đạo thiên địa mới có thể trèo lên thần vị cao nhất Hồng Hoang.
Trong những Vu Thần còn lại cũng chỉ có rải rác mấy vị có loại tư chất này. Ví dụ như Hình Thiên chưởng quản chuyện sát phạt sự tình, lại vì chế tác cung tên cho nhân loại mà cuối cùng thành thành tựu thần vị La Nghệ.
Như Ngân Linh Tử nắm giữ phép tắc thời gian càng thêm khó được. Tuy còn chưa hoàn chỉnh nhưng cũng đã có đầy đủ tư cách sánh cùng với những đại vu như Hậu Thổ Chúc Dung.
Xi Vưu cùng Hiên Viên Nhân Hoàng đại chiến tranh giành trung nguyên, có vô số Vu Thần ám trợ, cũng chỉ có Ngân Linh Tử có thần lực yếu nhất có thể thoát đi, từ đó cũng thấy được năng lực của hắn.
Chỉ tiếc sau đó không lâu Vực Ngoại Thiên Ma xâm nhập, dẫn phát đại kiếp nạn Hồng Hoang khiến vô số Vu Thần cùng tu sĩ vẫn lạc.
Nếu không có như thế, thành tựu sau đó của Ngân Linh Tử hoàn toàn có thể nói là bất khả hạn lượng.
Nhạc Vũ cẩn thận dùng năng lực giải tích dò xét nhưng không phát hiện ra gì. Năng lực phân tích của hắn chưa đủ để phân tích thần thi đẳng cấp này, duy chỉ có tàn não trong đầu và nửa viên thần tinh chưa bị vỡ nát là có thể đọc được.
Nhạc Vũ khẽ vui mừng, trực tiếp cầm lên trong tay. Ngân Linh Tử chính là Phong Thần, bất quá pháp tắc thời gian chỉ cần ngoài Ngũ Hành đảm nhiệm một thần chức là có thể nắm giữ. Chiến Tuyết nếu có thể đem kế thừa thì thực lực sẽ tăng gấp bội.
Dùng thần hồn kiểm tra trí nhớ một phen, Nhạc Vũ bất giác cười lạnh. Từ lúc hắn ly khai thế giới này quả nhiên có mười Tán Tiên không an phận, ý đồ ly khai, lại không thể tránh được sự trảm sát của hai hóa thân hắn lưu lại. Mãi đến hai tháng gần đây thì những Tán Tiên mới dần dần thành thật, hiện giờ hoặc là bế quan tiềm tu, hoặc là tứ xuất tìm kiếm linh vật, luyện chế bảo vật, chuẩn bị độ kiếp, dẫn tới giá cả linh trân cực phẩm trong Thiên Nguyên giới nhất thời tăng lên mấy lần.
Nhạc Vũ cẩn thận ngẫm nghĩ rồi vẫn tạm thời buông bỏ việc tu hành, dùng địa tâm phế hỏa của Phù Dung phong luyện chế ra mười lô tố hình đan để cho tông môn xuất ra ngoài bình ổn giá cả.
Đến cùng hắn vẫn không đành lòng bức bách quá mức, lưu lại một tuyến sinh cơ cho những Tán Tiên này cũng là tăng khí vận cho Quảng Lăng tông.
Cho dù ngày những Tán Tiên có thể thoát ly khỏi thế giới này, nhất cử phi thăng đối với bọn họ cũng là chuyện đại hỉ.
Hắn phát ra "Tru Tiên ", nhìn như đắc tội với vô số tu sĩ thiên hạ, kỳ thật lại kết nên vô số thiện duyên cho Quảng Lăng tông.
Thời gian sau này, mỗi ngày hắn đều dành ra một hai canh giờ chỉ điểm tu hành cho mấy người Liễu Nguyệt Như, lại cố ý đem một phần huyết dịch của Ngân Linh Tử luyện chế thành đan lưu lại trong tông môn, tăng thêm khí vận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Tinh huyết của Ngân Linh Tử, cho dù là bình thường nhất cũng không phải để cho tu sĩ tầm thường có khả năng hấp thu. Cần được luyện chế thành đan rồi mới dần dần hấp thu.
Mấy người Nhiễm Lực lúc hấp thu tinh huyết bản mệnh cũng cần đến thời gian mấy năm.
Nhạc Vũ cũng liên tục tế luyện Bạch Trạch độc giác trong thời gian này.
Vật này tối thiểu cũng lấy từ thân thể yêu tu cảnh giới Thái Ất Chân Tiên nên Nhạc Vũ không cách nào phân tích, cũng không cách nào đem luyện thành bảo vật, chỉ có thể từng bước tìm tòi.
Cũng may năng lực phân tích không phải hoàn toàn vô dụng, tạo nghệ trận phù càng đến cảnh giới hư thất sinh bạch nên Bạch Trạch độc giác cũng không vượt qua năng lực phân tích, tuy tiến triển chậm chạp nhưng mỗi ngày đều có chút thu hoạch.
Chỉ trong chớp mắt đã qua mười chín năm. Ngày đó trong lòng Nhạc Vũ chợt động, tỉnh lại từ nhập định.