Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 845 : Kiêu hoành chi nhân

Ngày đăng: 20:50 20/04/20




Nhạc Vũ cũng không tăng thêm lực, chỉ duy trì tình thế giằng co, lạnh lùng nhìn xem hai người.



Uyên Tĩnh sau khi phục dụng một viên tiên đan chữa thương liền bắt đầu nhập định điều tức, cố gắng khôi phục thương thế, trên mặt không có một tia huyết sắc.



Liên Hải Chân Nhân thì là đâm lao phải theo lao, càng không có ý định buông bỏ, ánh mắt nóng rực nhìn về Nhạc Vũ. Pháp lực trên thân kiếm từng chút gia tăng, ấn tỷ trong không trung cũng nỗ lực ép thủy dịch ra.



Nhạc Vũ biết chủ ý của người này nếu đã không thể chiến thắng đấu pháp thì sẽ tiếp tục giằng co xem ai khí mạch trầm sâu hơn.



Tu vi thật sự của hắn tuy chỉ là linh tiên nhưng pháp lực hùng hậu còn hơn người này mấy lần vì thế không thèm quan tâm nhưng trong lòng vẫn hơi kỳ quái.



- Người này quả thật lớn mật, chẳng lẽ trong mắt hắn không coi môn quy Thủy Vân tông vào đâu? Hỏa cốt diễm cúc tuy là hi hữu nhưng hiệu dụng cũng chỉ bình thường trong rất nhiều linh trân hỏa hệ.



Nhạc Vũ còn đang suy nghĩ thì Minh Đạo Minh Tu bên kia thấy kiếm của Liên Hải Chân Nhân chỉ cách người hắn không đầy nửa tấc thì bất giác khẩn trương, cũng không kịp suy nghĩ theo vô thức mỗi người tế lên một thanh kiếm trảm kích đến.



Liên Hải Chân Nhân vốn đang tức giận nên lúc này thấy thế càng nổi điên quát lên:



- Hai người các ngươi muốn chết.



Chỉ thấy tay áo hắn mở ra rồi hơn ngày cây châm bắn ra như mưa vào hai huynh đệ.



Hai thanh huyền binh chưa đến tam phẩm lập tức bị phi châm đánh nát, cương khí còn dư xuyên thủng thân hình cả hai làm bắn ra mấy trăm tơ máu.



Đồng tử Nhạc Vũ hơi co rút, cũng không suy nghĩ, tay trái đột nhiên tụ lên một lôi cầu màu lam, trong giây lát có một lực điện từ bắn ra nhiếp lấy toàn bộ số châm.



Gần ngàn cây quang châm vừa hơi chậm lại thì Thiên Hà Lam Sa đang vây khốn ngọc tỷ bỗng dưng cuốn ngược xuống giải khai toàn bộ.



Liên Hải Chân Nhân thấy thế lập tức đại hỉ, dốc sức thôi động ngọc tỷ màu hồng tiếp tục bó buộc Nhạc Vũ rồi ném ra một phi trảo màu ngọc chộp lấy tay áo hắn, trên mặt không nén được vài vài phần vui vẻ.



Thần sắc Nhạc Vũ lạnh như băng, cuối cùng đã sinh ra mấy tia sát cơ, cũng không có tâm tình dây dưa với Liên Hải Chân Nhân.
Bố trí trận pháp của Uyên Minh trong đảo thật sự rất đơn giản, cho dù là trong tông môn có đại trận hộ sơn cũng không nên như thế.



Kỳ thật vừa rồi nếu linh trận mạnh hơn một chút thì hai người kia đã không thể xông vào, cũng đỡ đi một hồi tranh chấp. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Chỉ là tạo nghệ trận phù của Uyên Minh tựa hồ cũng bình thường, muốn bố trí một linh trận theo ý hắn cần suy nghĩ kỹ hơn.



Hắn trở về lầu trúc thì thấy Minh Đạo Minh Tu vẫn còn khoanh chân chữa thương.



Nhạc Vũ cũng dứt khoát nhập định tìm hiểu Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng tiếp theo. Đến tầng thứ mười bốn, phù văn trong Long Tước phiến đã không còn đầy đủ, Nhạc Vũ phải nhờ vào ngộ tính để chữa trị hoặc bắt một thần thú Khổng Tước còn sống để sao chép.



Bất quá vô luận là loại biện pháp nào thì hắn cũng phải tự mình lĩnh ngộ mấy chục vạn tổ phù văn trong đan điền.



Nếu như muốn đem uy lực Ngũ Sắc Thần Quang phát huy lớn nhất thì phải làm chuyện này.



Đến khi Minh Đạo tiêu hóa xong linh đan thì Nhạc Vũ lại mở mắt ra hỏi:



- Ta hỏi ngươi, hôm nay trong tông môn đã xảy ra chuyện gì? Việc này liên quan đến toàn bộ Cực Uyên Phong ta, chớ có giấu diếm



Minh Đạo nghe vậy chần chừ một lát rồi mới thi lễ nói:



- Gần đây xảy ra chút chuyện, đệ tử nghe người ta nói, Chưởng giáo tông ta và sư tổ kỳ thật sớm đã vẫn lạc tại dị vực Thiên Ngoại. Bất quá đệ tử vẫn cho chỉ là tin đồn nên chưa từng tin tưởng.



Nhạc Vũ giật mình, thầm nghĩ quả nhiên là thế.



Liên Hải Chân Nhân dám ngang ngược kiêu ngạo, một mặt thật sự có hậu đài, mặt khác sợ là đã có tin tức gì, biết tông môn cũng không có tinh lực xử lý hắn.



Đã biết nguyên nhân, Nhạc Vũ triệt để yên lòng, với kết quả vọng khí thuật hắn nhìn ra lúc trước thì Thủy Vân tông tuy có xu hướng suy tàn nhưng ít nhất còn mười đến trăm năm, vẫn có thể an gối không lo.