Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 872 : Người bị trời đố kỵ!
Ngày đăng: 20:51 20/04/20
Nhìn hai người dẫn đầu, Nhạc Vũ không khỏi cười lạnh, lần này thật sự là nói nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, những người này tới đúng là tấu xảo.
Nhìn thấy Nhạc Vũ, vẻ mặt thanh diện tu sĩ biến thành xanh mét, trong mắt lộ ra lệ mang có thể giết người. Mà tu sĩ già hơn vẻ mặt vô cùng âm trầm, ánh mắt không ngừng lóe ra, phảng phất như có vô số ác niệm tụ tập bên trong làm kẻ khác cực kỳ không thoải mái.
Nhạc Vũ lười vô nghĩa với những người này, ý niệm chợt động, liền đem Sương Thạch kiếm tế lên bên cạnh, thủy lam sắc kiếm khí liên tục phun ra, kiếm ý sắc bén thẳng bách ra ngoài cửa thạch điện.
Hai tu sĩ Ngọc Tiên còn chưa kịp phản ứng, nhưng mười Thiên Tiên tu sĩ đứng phía sau thần sắc biến đổi, bị ép thối lui ra sau, thần hồn như bị xunh kích, miệng mũi tràn đầy máu tươi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Dù là thanh diện tu sĩ cũng chịu khổ sở, trước đó Nhạc Vũ đánh vỡ miệng mũi của hắn, kiếm ý lại xông thẳng thần hồn, đến hiện tại còn chưa khỏi hẳn, lúc này lại bị kiếm khí của Nhạc Vũ đánh vào, lập tức cảm thấy cực kỳ khó chịu, cảm giác trong đầu đau đớn không sao chịu nổi.
Trong mười mấy người chỉ là lão giả kia có thể bình yên vô sự dưới uy áp của Nhạc Vũ. Nhưng ánh mắt hắn quan sát thủy lam kiếm quang trước mặt, đều lộ ra vài phần kiêng kỵ. Ở thoáng chốc do dự nên đi hay lưu lại, vẻ mặt âm lãnh nói:
- Đạo hữu không cảm thấy quá phận sao? Mười hai viên Huyền Thiên Thủy Linh Châu kia chính là vật mà tông môn ta đã phát hiện mấy vạn năm trước, về sau vất vả bảo hộ mấy vạn năm, hiện tại mới xem như dựng dục mà thành. Đạo hữu có như vậy dự định lấy đi vô duyên vô cớ hay sao? Hai người chúng ta không làm gì được đạo hữu, lại tự nhiên sẽ có người tới tìm ngươi. Đương nhiên nếu như ngươi chịu trả lại, hết thảy ân oán giữa đạo hữu với Phong Tượng Tông đều có thể giải quyết!
Nhạc Vũ không khỏi bật cười, vật đã lấy tới tay hay người này lại nghĩ chỉ dùng một lời nói như vậy là có thể làm cho hắn phải trả đơn giản như thế?
Không nói tới tiên thiên kỳ trân, trời sinh trời dưỡng hoàn toàn không quan hệ tới Phong Tượng Tông, cho dù thật sự là vật của Phong Tượng Tông, đi tới trong tay hắn cũng quả quyết không có chuyện trả trở về.
Kiếm quyết phát ra, mũi Sương Thạch kiếm xoay quanh, lại toát ra một tầng thâm lam quang mang, sắc mặt lão giả đối diện lại biến đổi, vội vàng nói:
- Đạo hữu khoan đã! Nếu như không chịu trả lại, trao đổi cũng được! Chỗ này của ta còn có một bộ Thái Âm Hắc Thủy Châm, tổng cộng chín chín tám mươi mốt mai, giá trị tương đương với mười hai viên Huyền Thiên Thủy Linh Châu kia!
Cũng may ở nơi này đã cách chỗ ghi chép bên trong thận châu của Hỏa Vân đạo nhân không xa, hơn nữa càng cẩn thận cũng không tới mức xúc động tới linh trận cấm chế nơi đây.
Ước chừng sau hai mươi ngày, Nhạc Vũ đã đứng trước một hồ nước, cau chặt mày, thần tình đầy vẻ buồn rầu.
Đây là một hồ nhỏ chừng mười vạn trượng, chỉ lẻ loi đơn độc không có nguồn nước chảy vào, mà dưới nền đất là một khối hắc thạch thật lớn, đem thủy linh lực chuyển hóa thành nước, không ngừng trào ra, hình thành như một dòng suối nhỏ chảy quanh.
Nếu đổi lại là nơi khác, chỉ cần dùng một đầu ngón tay liền có thể hoàn toàn hủy diệt hồ nhỏ này, tuyệt không có gì trở ngại trong mắt hắn.
Nhưng ở trước mắt Nhạc Vũ linh trận cấm chế nơi này chẳng những dày đặc hơn xa những nơi khác, hơn nữa nước trong hồ còn ẩn chứa cực độc, nhưng nơi này lại là nơi phải đi qua.
Kỳ thật với trình độ trận đạo của hắn, vốn cũng không quá khó khăn, chỉ cần suy diễn là có thể xuyên qua được, nhưng nếu lấy thân phận của Uyên Minh, không thể không giả vờ thêm một phen.
Thật lâu sau, thân hình Nhạc Vũ bay lên, không dùng tới nửa phần pháp lực, chỉ lấy phương pháp phi thân của võ giả phàm gian giẫm lên những lục bình, hướng bờ bên kia bay đi, không toát ra nửa phần linh lực dao động để tránh xúc động cấm chế.
Hỏa Vân đạo nhân cũng làm như thế, nhưng khi hắn vừa đi qua được nửa đường, liền đột nhiên có một đạo tử sắc lôi quang từ trên không trung ngưng tụ lại, tựa như một ngọn roi quét thẳng về phía hồng bào tu sĩ đang đi theo phía sau Nhạc Vũ.
Vẻ mặt Hỏa Vân đạo nhân đại biến, vội vàng đánh ra một tờ đạo phù, ngưng tụ thành một mặt hỏa sắc cự thuẫn ngay bên người, đem lôi quang kia ngăn lại, nhưng thân mình lại bị xung lượng thật lớn đánh xuống bên dưới hồ nước cực độc kia.
Nhạc Vũ ở phía trước nhìn thấy không biết nói gì, vận khí của Hỏa Vân đạo nhân thật sự không xong, con đường hắn đi qua chứng thật là an toàn nhất, có thể xúc động tới cấm chế, nhưng tỉ lệ cực nhỏ như bằng không, cũng không nghĩ tới hắn vừa đi qua thì lôi trận đã nổi lên biến hóa.