Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 888 : Vạn Hóa Lôi Trì
Ngày đăng: 20:51 20/04/20
Bạch Thường tức giận muốn phát điên, lại không thể khống chế được tay chân của mình, chỉ có thể mang theo Nhạc Vũ bay về hướng Vạn Hóa Lôi Trì.
Cách xa nhau chỉ khoảng ngàn dặm, ước chừng dùng hơn mười lần hô hấp đi tới nơi này, liền nhìn thấy vô số thất thải kiếp lôi nhè nhẹ nhấp nhoáng bên trong không gian loạn lưu.
Bạch Thường theo bản năng cảm giác sợ hãi, lại không chút do dự đi thẳng vào bên trong, nàng thầm nghĩ nếu như ngươi muốn tìm chết ta cùng ngươi chết thì có ngại gì? Bị Tam Linh Khống Hồn Châm chế trụ, dù sao cũng sống không bằng chết.
Ngay khi vọt tới bên trong thất thải kiếp lôi mới phát hiện tình hình bên trong khác hẳn. Lôi quang lại bị hút vào trong cơ thể Nhạc Vũ không ngừng, mà thanh niên thanh tú trên mặt chẳng những không nhìn thấy được vẻ đau đớn, phảng phất như đang vô cùng hưởng thụ.
Trong lòng Bạch Thường khó hiểu, chỉ có thể kiên trì bay tới bên ngoài hàng rào không gian, ý niệm còn chưa động chín đôi vũ dực sau lưng liền trương lên cực lớn, đem hết toàn lực xé rách hàng rào không gian.
Trong lúc pháp lực của nàng sắp hao hết hoàn toàn, nhưng vẫn không cách nào xé mở bức tường không gian kia. Trong lòng nàng lại nhịn không được cảm thấy đắc ý, một khi có sức mà không dùng được, giờ phút này cả hai người không cách nào quay về, chỉ có thể cùng nhau vẫn lạc nơi đây.
Nhưng ngay sau đó trong tay Nhạc Vũ hiện lên một đạo lam sắc hỏa diễm, liên tục nhảy nhót không ngừng, bám vào bức tường không gian không ngừng thiêu đốt.
Đồng tử của Bạch Thường liền co rụt lại:
- Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm?
Lúc Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm còn đang cực thịnh, có thể thiêu đốt cả ba mươi ba thiên giới. Đóa lam diễm này tuy xa xa còn chưa được tế luyện thật hoàn mỹ, nhưng ít nhất đã có được bảy thành uy lực lúc cực thịnh!
Quả nhiên chỉ sau một lần hô hấp, hàng rào không gian vốn thật dày kia đã suy nhược tới cực hạn.
Khi Nhạc Vũ thu lại lam diễm trong tay, Bạch Thường cũng thật dễ dàng thoải mái xé mở hàng rào.
Thân ảnh hai người hóa thành độn quang bay vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy khắp bốn phía đều là núi non, chính là Hoàn Hình sơn. Bạch Thường cũng không biết vì sao lại chợt nhẹ nhàng thở ra, tuy nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhận lấy cái chết, nhưng cảm giác tùy lúc đối mặt tử vong đích thật là có chút khổ sở.
Đồng tử Dương Ất nhất thời co rút thành châm nhọn, sát ý trong mắt cơ hồ hóa thành thực chất, như muốn vặn xoắn Nhạc Vũ thành mảnh nhỏ, một thanh phi kiếm chói lọi từ trong tay áo hắn phi độn ra, xoay quanh bên cạnh không ngừng, kiếm khí tán ra bốn phía.
Vẻ mặt Nhạc Vũ thật hờ hững, bộ dạng như uể oải đứng yên tại chỗ, khí tức toàn thân lại đạm nhạt tới mức như hư vô, giống như tùy thời sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Cảnh tượng này làm sắc mặt mấy người ven hồ biến đổi liên tục, phảng phất như lần đầu tiên nhận thức, không ngừng tỉ mỉ quan sát Nhạc Vũ từ trên xuống dưới.
Ngay sắc mặt Dương Ất cũng mang theo vẻ ngưng trọng, thận trọng quan sát.
Trong lòng Nhạc Vũ giờ phút này cũng cảm thấy thật kinh dị, sớm nghe nói Côn Luân Kính chính là một trong thủy tổ thần thông huyễn pháp trong thiên hạ, hôm nay mới biết lời này dĩ nhiên không giả.
Giờ phút này hắn còn chưa dùng tới Bạch Già Thiên Lệnh, chỉ thoáng thúc giục Hi Hoàng Tàn Kính lại đạt tới kỳ hiệu như thế.
Mà Bạch Thường như vừa nghĩ ra điều gì, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Nàng đồng dạng cảm giác hồn thức của mình cơ hồ không tập trung được thân ảnh của Nhạc Vũ. Nhưng nàng cũng biết từ khi tùy tùng người thanh niên tên Nhạc Vũ này, trình độ huyễn pháp của hắn quả thật không kém, nhưng không mạnh mẽ như hôm nay.
Hai người xa xa giằng co chốc lát, bên cạnh lại truyền tới tiếng ho khan của Vân Đạo chân nhân.
Tiếp theo trong hai đạo nhân Tây Phương Giáo đang ngồi xếp bằng nhập định, một tu sĩ tuổi hơi lớn, râu mày bạc trắng cũng đột nhiên mở mắt. Phảng phất như giờ phút này hắn mới phát hiện không khí nơi này không đúng, đứng lên thoáng thở dài nói:
- Hai vị đạo hữu, cần gì làm vậy? Bất quá chỉ là một ít tranh đấu ý khí mà thôi, không cần phải gây binh đao. Nơi này bên cạnh Vạn Hóa Lôi Trì, chúng ta làm việc gì cũng nên chú ý cẩn thận. Nếu bởi vì đấu pháp mà gợi ra phong cấm Lôi Trì bị dị biến, khi đó trái lại không tốt! Xin bán cho lão đạo một nhân tình, hai vị tạm thời dừng tay được không?
Ánh mắt Dương Ất do dự không chừng, cuối cùng hắc một tiếng thu hồi phi kiếm.
- Cũng là Dương Ất lỗ mãng, hôm nay nghe theo ý của Trí Nhiên đạo hữu. Lần này bỏ qua, đợi sau việc này sẽ tính toán với hắn!