Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 901 : Tử Vân chân nhân

Ngày đăng: 20:51 20/04/20




Liên tục xuyên qua trong Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên hơn hai canh giờ, đến khi tiêu hao hết tinh nguyên Xi Vưu thì Nhạc Vũ mới dừng lại.



Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn đã đi từ cực đông đến cực tây, vượt qua hơn mấy chục ức vạn dặm, xuyên qua vô số bích chướng thời không.



Vô luận kết quả của Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm tầng thứ hai mươi mà hắn vừa mới tế ra thế nào, có thể đánh trọng thương Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn trọng thương hay không thì trận chiến này chắc chắn sẽ chấn động chư thiên, khiến toàn bộ tu sĩ Hồng Hoang giới chú mục.



Dù sao cũng là chuyện liên quan đến sinh tử của bốn Thái Ất Chân Tiên cùng Thái Thanh Huyền Tiên!



Cái gọi là đại đạo 3000, bàng môn 800, trong thế giới Hồng Hoang thì tổng số tu sĩ trên Thái Ất Chân Tiên chỉ là 3800 cùng với một số cực ít bên ngoài mà thôi.



Trừ phi là có người thân tử đạo tiêu, nếu không người bên ngoài dù thiên tư trác tuyệt dốc sức tu hành thế nào cũng không thể trùng nhập.



Huống chi trong đó còn liên lụy một vị Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn có đại thần thông uy chấn Tam Giới.



Không chỉ là những Đại La Kim Tiên sẽ ghé mắt mà ngay cả mấy vị đạo tổ thánh nhân cũng sẽ chú ý, dừng lại bên kia thật sự là tự tìm đường chết.



Nhạc Vũ lúc này chỉ hận không thể đi được càng xa càng tốt, càng xa chỗ xảy ra chuyện thì càng có thể nhạt đi quan hệ. quấy nhiễu người khác suy diễn.



Bất quá cũng may mắn là Hồng Mông chí bảo trong đan điền hắn đã dần thành hình nên có thể sơ bộ vận dụng. Nếu không mặc dù có tinh nguyên Xi Vưu thì cũng sẽ không có tốc độ bay như vậy.



Hạ xuống tại một đỉnh núi, Nhạc Vũ lúc này mới cảm giác bên trong cơ thể mình đã ở bờ vực sụp đổ, toàn bộ Bất Lậu Kim Thân hiện tại thủng lỗ chỗ.



Vừa rồi hắn quán chú toàn bộ tinh thần, thôi độn Đại Ngũ Hành Âm Dương nguyên từ độn quang khiến thương thế lại càng chuyển biến xấu.



Nội thị một phen, Nhạc Vũ cũng không để ý, tuy tổn hao một cái giá lớn như vậy nhưng hết thảy đều đáng giá.



Kết đại nhân quả với Văn Thù cố nhiên sau này sẽ khiến hắn đau đầu nhưng một trận chiến này thật sự chấm dứt hoàn toàn hậu hoạn.



Vô luận vị Xiển Giáo Kim Tiên này có pháp lực vô biên như thế nào thì sau mấy trăm năm cũng đừng mơ tưởng tìm được manh mối của hắn.



Nhạc Vũ phất tay lấy ra viên Vạn Lôi Châu tụ đầy kiếp lôi.



Đang muốn đổi qua một loại độn pháp có thể mượn lôi lực tích súc trong đó để tiếp tục phi độn thì hắn đột nhiên có cảm ứng, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía xa cách đó mấy chục vạn dặm.




Ánh mắt Tử Vân nhạy cảm nên chỉ nhìn thoáng qua đã biết, vui mừng gật đầu:



- Không cần lo lắng, vừa rồi ta nói chỉ là một con đường dẫn tới đại đạo mà thôi, so với người khác cũng không tệ.



Nói xong câu này, thần sắc Tử Vân khẽ động rồi cười thản nhiên:



- Kỳ thật ý ta là đơi cho ngươi chứng nhận chân tiên rồi sẽ tương kiến. Bất quá tình hình hiện giờ có biến nên không thể không cùng người kia cắt đứt nhân quả. Nhất mạch đạo thống truyền thừa của Tử Vân há lại cho người khác nhúng chàm?



Vừa nói xong, Tử Vân tiện tay chiêu lấy Bạch Lộc Già Thiên lệnh rồi nói:



- Mượn vật này dùng một lát!



Sau một khắc, hắn liền thi triển pháp lực quán thông vô số không gian đánh lệnh bài này về một phương vị.



Nhạc Vũ đang cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi. Sau đó lại chỉ thấy Tử Vân đạo nhân phất tay lấy ra một quang đoàn ngũ sắc, trên mặt lộ ra mấy nét vui vẻ:



- Vũ nhi thân gia phong hậu, không kém hơn Đại La Kim Tiên! Ta cũng không có thừ gì tốt để cho ngươi làm lễ bái sư. Cũng may trong mấy vạn năm có được vật này liền ban cho ngươi có thể trợ giúp Ngũ Hành Kiếm Trận.



Tử Vân tuy nói hời hợt nhưng đồng tử của Nhạc Vũ lại co rút mãnh liệt. Quang đoàn mà Tử Vân nắm trong tay không hề kém khí Hỗn Độn hắn đoạt được trong hành cung Chúc Long!



Vào lúc Nhạc Vũ vẫn còn kinh hãi không thôi thì bên ngoài mấy ức vạn dặm, trong một mảnh vỡ thiên cảnh nho nhỏ có một đạo nhân mặt trắng không râu đột nhiên xuyên ra bình chướng không gian.



Sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, thần sắc trầm ngưng như nước, lúc nhìn về phù trận phủ đầy phong ấn bên dưới đã trống rỗng thì càng khó coi đến cực điểm.



Nơi này có vô số dấu vết khí tức chứng tỏ qua hai canh giờ đã có vô số tu sĩ tới đây. Hắn là người chủ việc này ngược lại là người chậm nhất!



Trong mắt đang lóe lên sát cơ thì đạo nhân kia chợt nghe một tiếng cười khẽ:



- Văn Thù đạo hữu, chúng ta chờ ngươi đã lâu!



Văn Thù có chút lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa có một vị Tử Y tu sĩ, trên khuôn mặt gầy gò tràn đầy ý cười mà không giống như cười.