Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 953 : Bồi hoàn ân huệ

Ngày đăng: 20:52 20/04/20




- Làm nô tỳ cho ta?



Nhạc Vũ nghe vậy quay đầu, không khỏi vô cùng hứng thú:



- Ngươi cũng biết cừu gia ngươi là ai sao? Ngươi muốn ta tru diệt người chẳng lẽ là hắn?



- Đúng vậy!



Tử Hàm gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Nhạc Vũ nói:



- Tử Hàm chính là bị Côn Luân Tâm Kính Thuật cắn trả mà chết, tự nhiên phải hiểu được thân phận của người nọ.



Trong lòng Nhạc Vũ chợt giật mình, cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân cái chết của thiếu nữ này, chẳng thể trách trên người nàng không hề có chút vết thương. Sau đó hắn lại khẽ cười nói:



- Như vậy ngươi cũng biết giờ phút này ta ở trước mặt người khác chẳng khác gì như một con kiến mà thôi đúng không? Thậm chí nếu không nhờ vào linh bảo trợ giúp, thần thông pháp lực còn không bằng ngươi.



Tử Hàm nghe vậy nhưng không hề bộc lộ ra nửa điểm dao động:



- Người kia đạo pháp mạnh mẽ, vì Định Hải Thần Châu, chủ nhân thật khó tránh khỏi sẽ phải dây dưa với hắn đi? Nếu nhận lấy ta thì có thêm phiền phức gì nữa? Trên thế gian này, nếu ngay cả ba người nắm lấy vô thượng đại đạo còn không thể giúp ta, lại còn có người nào có thể giúp ta tru diệt người nọ? Hiện giờ tuy cảnh giới của chủ nhân còn thấp, nhưng cánh chim đã thành, tùy thời tùy khắc có thể vỗ cánh bay cao. Khi đó ngược gió mà lên, thẳng xuyên cửu tiêu, cho dù dùng lời nói có sức thuyết phục hơn chẳng hạn như thành tựu hỗn nguyên cũng không phải là không thể nào.



Khi vừa nói xong, Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ nghe được cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc. Mà đôi mắt Bạch Thường cũng co rụt mạnh, thần tình đều là hoảng sợ hối hận, nàng có cảm giác như nghe được tiếng chuông cảnh tỉnh buổi sáng sớm, giật mình bừng tỉnh hiểu ra.



- Ngược gió mà lên, cách nói này có sức thuyết phục sao?



Nhạc Vũ cười một tiếng, lại hỏi:



- Không luận tới việc ta và Tuyết nhi có thực sự đạt tới như lời ngươi nói hay không. Trước mắt ngươi lại lấy điều gì đến tín nhiệm ta đây? Ta có rất nhiều việc cần đi làm, thật sự không yên lòng thu nhận người mà ta không thể nắm giữ. Hơn nữa ngươi cũng đã biết sư phụ của ngươi chính là buông tha vạn năm chấp niệm thay đổi ngươi sống lại là vì hi vọng ngươi ngày sau vĩnh viễn được bình an? Vì hận ý nhân quả kia khuất thân làm nô tỳ cho người khác, có đáng giá hay không?



- Sư tôn có thể buông tha cho chấp niệm, Tử Hàm lại không thể bỏ xuống, hiện tại trên đời này chỉ còn lại một mình ta côi cút, cho dù còn tiếp tục sống thì như thế nào? Có thể trường sinh lại ra sao? Nếu không phải không bỏ xuống được cừu hận, trên đời này đâu còn điều gì đáng cho ta lưu luyến, bởi vì mối thù kia không đội chung trời…




Nhưng ngay sau đso hai tia hồn niệm vừa truyền tới, chính là Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ, ba người cơ hồ hòa lẫn chung một chỗ, vầng sương mù trùng điệp trong tương lai cũng đã bị hắn phá vỡ một khe hở.



- Thì ra là thế, chính là điểm này lại không cách nào xác định. Có hơn mười phương hướng khác nhau, xác suất cơ hồ đều giống nhau. Nói cách khác lần này chỉ xem như nhìn vận khí…



Nhạc Vũ trầm ngâm chốc lát, liền đem Tử Hàm cùng Bạch Thường thu vào tu di không gian.



Sau đó trực tiếp phi độn về hướng tây, vượt xa ngoài hai mươi vạn dặm mới dừng lại.



Phiến thiên địa nơi này đã hoàn toàn bị đảo lộn, vốn là một ngọn núi thật lớn nhưng hiện tại lại bị treo ngược giữa không trung.



Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết và Ngao Tuệ khoanh chân ngồi trên đỉnh núi lẳng lặng chờ đợi.



Tiếp theo thêm mấy ngày trôi qua, màn trời tối đen trên không trung cũng không thấy sút giảm, bốn phía cũng không có bóng người đi qua.



Ngay ở ngày thứ bảy, hồn niệm của Nhạc Vũ cảm giác được bên ngoài mười vạn dặm nơi không gian tối đen xa xa, tựa hồ lại có một đạo khí tức quen thuộc lại như xa lạ vừa xẹt qua.



- Đến rồi!



Cơ hồ Nhạc Vũ lập tức mở mắt, ngay sau đó một đạo Ngũ Sắc Thần Quang vô cùng tinh thuần tụ tập trong tay hắn.



Hai thiếu nữ bên cạnh cũng có thể cảm giác được tâm ý của hắn, không cần dặn dò liền tế lên thần thông của chính mình.



Trong tay Ngao Tuệ cũng là một đoàn ngũ sắc quang hoa đang nhanh chóng hội tụ. Chiến Tuyết lấy ra Lôi Cức kiếm trực tiếp chém ra, dùng lôi quang vạn trượng đem hàng rào không gian xuyên thủng. Hình thành một thông đạo, bắn thẳng ra ngoài mười vạn dặm.



Ngay khi Nhạc Vũ cùng Ngao Tuệ đem ngũ sắc quang mang cùng nhau đánh vào trong thông đạo không gian, cơ hồ cùng phi thân lên bám theo Lôi Cức kiếm, ba người một kiếm hóa thành lam quang nhanh chóng bay đi.



Bên ngoài mười vạn dặm, một đạo nhân gương mặt thanh tú còn đang cười dài, cầm thanh quang bảo tháp trong tay nghênh đón hai luồng ngũ sắc quang hoa.