Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 973 : Dư ba vị liễu
Ngày đăng: 20:52 20/04/20
Bên trong tầng mây dày chín trăm vạn trượng, một vầng thủy kính đang trôi nổi trong hư không, tuy chỉ cỡ bảy thước, nhưng lại có thể chiếu rọi cả đại thế giới.
Mà giờ khắc này hình ảnh bên trong kính là một biển máu giàn giụa. Vô số thi hài nằm trên mặt đất, mà ngay trung ương mặt kính là một thanh niên tuấn tú cao lớn gầy gò.
Dưới chân hắn là một mảnh thủy quang đang lan tràn tản ra khắp mọi nơi, hình thành một đám phù văn huyền ảo, mờ mờ ảo ảo kết thành đại trận. Đem khí huyết tinh nguyên khắp xung quanh rót vào trong cơ thể một cự thú màu đen vừa giống rắn vừa giống loài rùa.
Mà thanh niên kia đang ngửa đầu nhìn lên, mang theo vài phần sát ý, lại lộ ra vài phần cương quyết, vô cùng trương dương ngạo cuồng.
Phảng phất như hắn đã biết được có người dùng thủy kính quan sát hắn, ngạo nghễ nhìn thẳng tới, ánh mắt như đao mang theo vài phần khiêu khích.
- Thú vị!
Một bàn tay trắng như ngọc vuốt nhẹ lên mặt thủy kính, liền làm mặt kính tán ra biến mất.
Chủ nhân bàn tay hơi nhổm người lên, nhìn xuống bên dưới tầng mây trùng điệp. Nhìn qua thần tình thật lạnh nhạt, nhưng trên gương mặt vô cùng mịn màng tuyệt mỹ vô song lại mang theo vài phần ý cười giống như bệnh thần kinh, hai gò má đỏ bừng, tay phải thoáng rung, giống như tùy thời muốn rút kiếm phát ra.
- Hay cho một tên tiểu tử cuồng vọng, chẳng lẽ là muốn giết cho ta xem sao? Một con kiến nhỏ bé mà thôi, còn dám làm như thế? Thật nghĩ ta không làm gì được ngươi?
Thở sâu một hơi, thanh niên đạo nhân có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần chẳng khác gì nữ tử dần dần cưỡng chế ác khí dồn tích trong lồng ngực, ánh mắt chớp động phảng phất như đang suy tư chuyện gì đó.
Ngay sau đó tay áo hắn run lên, một trương tử kim sắc đạo phù hiện ra trong tay.
Còn đang chần chờ có nên đánh ra trương đạo phù hay không, trong không trung bỗng nhiên truyền ra một tiếng thở dài:
- Thủ đoạn quá mức!
Vẻ mặt đạo nhân kia nhất thời ngẩn ra, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc:
Lấy ra Thông Thiên Nghi, cũng lấy ra Diễn Thiên Châu, Nhạc Vũ dốc lòng suy diễn. Hồi lâu sau hắn cắn răng cười lạnh:
- Hay cho Xiển giáo Kim Tiên!
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn những cư dân đang vội vàng chạy đi cứu ruộng đồng, Nhạc Vũ lại không tự chủ được cảm thấy có vài phần cảm giác bó tay vô lực.
Mặc dù hắn có năng lực làm phép, cho dù không thể hoàn toàn giải được hạn hán, nhưng cũng có thể triệu được mưa đến. Nhưng mấy tông môn nơi này chưa hẳn đã chịu đáp ứng.
Trầm ngâm một lúc lâu hắn cũng không có cách khác, cuối cùng cười khổ một tiếng, phi thân lên. Hắn cũng không có ý niệm cứu thế gì lớn lao, sở dĩ không bỏ xuống được chỉ vì việc này hắn có một phần trách nhiệm mà thôi. Nhưng nếu một khi thực sự không còn cách giúp, hắn cũng không quá mức quản tới. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Nếu thật sự không được chỉ đành tìm thời gian đến trung nguyên đổi lấy lương thực…
Còn đang suy nghĩ như vậy, Chiến Tuyết đã hóa thành bạch quang từ trong mi tâm của hắn bỗng dưng xuyên ra. Nàng nhíu mày nhìn xuống phía dưới, sau đó quay đầu mang theo vẻ cầu khẩn nói:
- Sư huynh, chẳng biết có thể cho ta mượn Diễn Thiên Châu dùng một chút hay không?
Nhạc Vũ thoáng kinh ngạc, nhưng chỉ nháy mắt đã hiểu ra, trên mặt hiện lên vài phần hờn giận. Hắn vốn cũng đang có ý này, nhưng lời này từ trong miệng Chiến Tuyết nói ra cũng làm cho hắn không khỏi nảy sinh lòng buồn bực.
- Cho nàng mượn cũng được, nhưng Tuyết nhi, hiện giờ nên nhớ nàng đang chưởng quản sát phạt chiến tranh!
- Tuyết nhi hiểu được!
Chiến Tuyết vẫn đạm nhiên, tiện tay triệu tay một đoàn vân khí. Sau đó dùng thiên làm giấy, dùng vân làm mực, ngưng tụ ra một chữ "Chiến", một chữ "Vũ". Sau đó đem hai chữ này chia ra hai nửa nói:
- Cái gọi là chiến, là bởi vì ích lợi tranh giành, chính là tâm ý chiếm đoạt hoặc tham lam đồ vật của người khác mới xảy ra chiến tranh sát phạt. Cái gọi là vũ, chính là dùng vũ lực điều khiển việc đánh trận sát phạt. Mặc dù ta chưởng quản việc sát phạt, cũng chưa chắc không có nhân tâm…