Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 997 : Đế khí trùng tiêu!
Ngày đăng: 20:52 20/04/20
Phía chân trời, vô số tu sĩ đang quan sát cuộc chiến đều hoàn toàn ngây ngốc. Trong lúc nhất thời cả phiến thiên địa đều giống như chỉ còn lại những tiếng kinh hô không dám tin tưởng vang lên.
- Làm sao có thể? Bất quá chỉ là một nhị phẩm hậu thiên linh bảo mà thôi, dù có được tia Hồng Mông Tử Khí cũng quả quyết không khả năng thắng được Nghê Vân có tu vi tương đương Đại La Kim Tiên, không ngờ còn có thể làm cho hắn chật vật như thế…
- Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận, còn có tín ngưỡng lực của Vu Thần, thật sự thần kỳ như thế? Thái Ất Chân Tiên nho nhỏ lại có thể ngăn cản công kích của Đại La Kim Tiên…
- Nếu là như thế, chức quan của Thiên Đình cũng không phải không thực tài…
- Hay cho một Thủy Kiếm Tiên, hay cho một An Thiên Huyền Thánh đại đế, lần này may mắn xem được cuộc chiến này, không uổng một phen ta đến đây…
- Thương thế của Nghê Vân, không dùng mấy tháng không thể lành lại nguyên vẹn như trước. Vốn nghe nói Uyên Minh ngang ngược cứng đầu, hiện giờ xem ra thật sự có vài phần thực tài. Chỉ cần thương thế của hắn nặng thêm một chút, chư hùng phương bắc sẽ có vô số người muốn lấy mạng của hắn!
- Vậy cũng chưa chắc, nếu như Nghê Vân thực sự liều mạng, hai người tự nhiên sẽ cùng kết quả vẫn lạc. Nhưng ta nghe nói Nghê Vân kia lòng dạ sâu đậm…
- Hắc, ta xem bên trong chiếc chuông kia sợ còn mê hoặc khác. Hơn phân nửa là một kỳ bảo đỉnh cấp, nếu không như thế làm sao làm bị thương Hỏa Nghê yêu thánh. Nhìn vẻ mặt hắn đang vô cùng kiêng kỵ kia!
Trong hư không cách không thành bốn trăm vạn trượng, Nghê Vân lơ lửng đứng yên, lạnh lùng quan sát vào trung ương không thành đã hóa thành một mảnh hoang tàn.
Vô số kiến trúc đã biến thành đổ nát, chỉ riêng chín mươi chín điêu long bậc thang ngay Huyền Thánh Điện vẫn vô cùng hoàn hảo, cũng chỉ có người đang ngồi trên bảo tọa phía trên bậc thang làm cho hắn cảm thấy vô cùng chói mắt.
Giờ phút này khung xương trước ngực Nghê Vân đều đã dập nát, lộ ra lỗ thủng làm người ta sợ hãi, cơ hồ cả xương sống cũng bị thủy sắc kiếm quang đánh gãy. Một tia Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí vẫn xoay chuyển trong cơ thể hắn, dọc theo kinh mạch chạy khắp thân hình hắn, phá hư mọi thứ, phá hư pháp tắc kết cấu huyết nhục linh lực qua suốt mười vạn năm.
Nhưng so sánh với vết thương này, Nghê Vân càng thêm để ý là người trước mắt. Thân hình người kia không có vẻ gì cao lớn, giống như chỉ bị gió thổi qua liền bẻ gãy. Khi nói chuyện lại nhỏ nhẹ chẳng khác gì một nữ tử.
Nhưng giờ phút này trong mắt hắn, người kia dù so với mấy đại địch của hắn còn nguy hiểm hơn nhiều.
Cơ hồ cùng một thời gian, bên trong đại điện nguy nga phù không thành phía phương bắc, sắc mặt Nguyên Hổ trắng bệch ngồi liệt trên ghế, hai mắt vô thần, cơ hồ không còn tiêu cự:
- Làm sao có thể? Sao lại như thế? Nghê Vân yêu thánh tung hoành Bắc Câu Lô Châu mấy vạn năm, dưới Kim Tiên được xưng vô địch. Sao lại không làm gì được Uyên Minh? Một con kiến vừa nhập Thái Ất Chân Tiên cảnh giới, có thể bức lui Đại La Kim Tiên? Chẳng lẽ ta đang nằm mơ?
- Nghê Vân đã lui dù không tin cũng không được!
Sắc mặt Lang Hiểu cũng trắng bệch, không cần nhìn qua cũng biết mấy trăm người trong điện đang mang ánh mắt oán hận nhìn qua. Hắn nỗ lực khống chế cơn giận, cùng tia sợ hãi, Lang Hiểu trợn mắt lạnh lẽo quét nhìn trong điện, đem toàn bộ tướng lãnh áp đảo, lúc này tiếp tục mở lời nói:
- Hiện giờ chỉ còn một kế, chỉ theo lời của huynh trưởng. Huynh đệ chúng ta có thể đi cầu mấy vị đạo hữu kia bao che, đợi ngày sau Thiên Đình chiêu an. Có thể nghĩ Uyên Minh cũng không dám vội vàng truy đuổi, nhưng tốc độ của phù không thành này quá chậm, chỉ sợ đành phải bỏ qua…
Nguyên Hổ bừng tỉnh, trên mặt nổi lên vẻ âm tàn. Trong mắt Lang Hiểu cũng ẩn hàm vài phần sợ hãi.
Thủ đoạn của vị đại đế kia như thế, thật vượt xa ngoài ý liệu của hắn.
Đồng dạng cũng lo sợ thất sắc còn có bên ngoài ba ngàn vạn dặm phương nam, là đám binh tướng đứng trên chiến xa.
Xa xa cảnh tượng thiên địa sụp đổ đã sớm bình ổn. Linh lực chấn động cũng dần dần biến mất. Trước mặt mọi người, liên thủ dùng Vạn Lý Chiếu Ảnh Thuật quan sát tới, chứng kiến được cảnh tượng vừa rồi, một đám binh tướng đều cảm giác trái tim mình bị người trảo tới, run rẩy không ngừng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Trên bầu trời hồ lớn, đã gió êm sóng lặng. Tòa đại thành lẽ ra đã bị đánh chìm nhưng vẫn hoàn toàn bình an không việc gì, đang huyền phù giữa không trung.
Nhìn tới phương hướng Huyền Thánh Điện, nhưng tâm tình càng thêm bất an. Ngay sau đó vị lão giả đứng ngay giữa đã lên tiếng kinh hô, trong mắt tràn đầy hối hận tuyệt vọng.
- Khí vận tinh mang kia vì sao lại lớn đến như thế? Long hoàng làm bạn, đế khí trùng thiên, điều này sao có thể?