Quấn Lấy Không Buông

Chương 13 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Dung Ngọc và Tinh Nhan nhìn nhau liền hiểu.



Hai người đi về phía "núi" người ở đằng kia.



Cả đám người sửng sốt, "Này! Bọn tôi đủ 4 đồng rưỡi rồi! Hai người qua đây làm gì hả!"



Tinh Nhan nhíu mày, mỉm cười, "Mấy người đếm sai rồi, có 4 đồng thôi."



"Không..." thể nào.



Cô vừa nói vừa vươn tay giữ chặt thầy Ngô với vẻ mặt khoa trương, kéo thật mạnh.



"A a!" Ngay lập tức thầy Ngô liền hiểu ra, cả người quấn lấy người bên cạnh, gương mặt nhăn nhó bỗng chốc giãy giụa, "Cô làm gì, làm gì hả! Chuyện này có liên quan gì tới tôi đâu!"



"Thầy Ngô!" Mấy người khác lấy lại tinh thần vội vàng giữ chặt thầy Ngô, so với Tinh Nhan và Dung Ngọc lúc nào cũng xuất sắc hơn, bọn họ vẫn thích thầy Ngô hơn.



"Để anh." Dung Ngọc cười với Tinh Nhan, động tác lại không hề dịu dàng tí nào, trực tiếp xách hai chân của thầy Ngô ra ngoài.



"A a a!" Thầy Ngô la lên, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ của nam phụ, hai chân lại bị kéo ra ngoài, cả người lơ lửng trên không, tiếng hét muốn thủng cả nóc nhà, "Buông ra, buông tôi ra, đừng lôi tôi mà."



"A a! Đừng buông tay!" Giọng nữ cao vút.



Mấy cánh tay nắm chặt quần áo thầy Ngô không chịu buông, giống như đang lấy ông làm dây kéo co, chật vật vô cùng.



Diễn viên nam phụ bên cạnh cũng hét khàn cả cổ, "A, cổ của tôi!"



Cả người anh ta đều bị thầy Ngô túm lấy kéo hẳn sang một bên, phía sau lại có người túm cổ áo của anh ta, khiến anh ta nghẹn đỏ cả mặt.



Khán giả dưới khán đài cười không thể ngừng lại được.



Trên sân khấu, tiếng hét vang vọng cả sân khấu, MC cũng bị dọa sợ ngây người.



Hình như anh ta phát hiện ra vài ngôi sao giả mạo rồi.



"Giữ chặt lấy!" Nữ phụ hét to.



"Cổ của tôi! Buông tay ra!" Nam phụ gào thét.



Mấy người túm tụm một chỗ.



Cho đến khi...



"A a a! Ngứa!" Cả người thầy Ngô run lên, bật dậy tránh né cọng lông gà, không chịu nỗi mà thét lên, "Bỏ ra bỏ ra!"



Dung Ngọc thừa dịp thầy Ngô vừa thả tay ra liền kéo thật mạnh...
"FA là để thương yêu!"



Fans hâm mộ vô cùng mẫn vảm, một dự cảm khó kỳ lại khiến bọn họ ngừng thở.



Dung Ngọc mỉm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng, "Yên tâm, tôi sẽ không ngược anh nữa."



Anh cười nói tiếp, "Lần sau để con tôi Dung Tiểu Nhan đến chơi với anh."



Tinh Nhan nghe thấy thế, bỗng nhiên quay đầu, khiêu khích nói, "Tự anh đi mà sinh."



Nghĩ xa quá đấy.



Dung Ngọc nắm tay cô, ánh mắt sáng lấp lánh, dịu dàng đáp ứng, "Được."



Thầy Ngô:...Khỉ! Sinh con thôi mà còn muốn ngược ông là sao?



Fans:...



A a a a a a a!



Điên mất! Điên mất! Điên mất thôi!



Gì mà con anh! Gì mà Dung Tiểu Nhan! Gì mà anh tự sinh!!



A a a a a a a a a a a a a! Mọi người bị đoạn đối thoại của hai người bức điên mất rồi, fans hâm mộ gào thét.



Ngọt quá! Ngọt quá đi mà!!!! Đến khi bọn họ rời khỏi khán đài, cổ họng đau rát, nhưng vẫn không cảm thấy, đầu óc trống rỗng, vẻ mặt rõ ràng được viết là.



--- Đã chết, đừng làm phiền.



Ở phía bên này.



Tâm trạng ảnh đế Dung rất tốt, khóe miệng lúc nào cũng vươn vấn nụ cười.



Đến khi xuống sân khấu.



Đi ngang qua góc tối.



Đột nhiên, mười ngón tay đan vào nhau. Anh nắm tay cô, nghiêng người đến bên tai cô, ngậm lấy vành tai cô, cúi đầu dụ dỗ, "Chúng ta cùng nhau sinh, nhé em?"



Tác giả có lời muốn nói:



Dung Ngọc OS: một người sao sinh được, Nhanh Nhan, cùng sinh nhé!