Quấn Lấy Không Buông
Chương 33 :
Ngày đăng: 08:54 19/04/20
Qúy Tiểu Yến 4 tuổi đang ngồi trước cửa nhà suy nghĩ về nhân sinh.
Ví dụ, nhóc béo cùng họ với ba cậu ấy nhưng tại sao cậu lại lấy họ mẹ?
-- tuy rằng cậu rất vui.
Ví dụ như, nhà nhóc béo đều là mẹ cậu ấy nấu cơm, tại sao nhà cậu lại là do ba nấu?
-- mẹ nhóc chưa bao giờ xuống bếp cả.
Lại ví dụ, nhóc béo chưa bao giờ nhìn thấy ba mình đỏ mặt, thế nhưng ba của cậu cứ luôn đỏ mặt.
-- mẹ cậu sờ sờ một chút là lỗ tai ba cậu ửng đỏ.
Lại ví dụ tiếp, nhóc béo được ngủ chung với ba mẹ, nhưng ba cậu suốt ngày túm cậu ra khỏi phòng.
-- lấy lí do là cậu đái dầm.
Cậu nhóc thở dài một hơi, người lớn thích nói dối ghê.
qwq, phiền quá, thế giới người lớn thật khó hiểu!
Ba còn không cho cậu ăn kẹo mút nữa chứ.
Ông mặt trời lên cao, cậu nhóc béo đứng dậy chạy vào phòng.
Chắc mẹ đã dậy rồi, cậu muốn tặng mẹ một nụ hôn!
Đúng rồi, hôn rồi sẽ không thấy phiền nữa ~
...
Mọi người đều nói, Qúy Yến từ lúc sinh ra đã định là người thắng cuộc.
Tất cả tài sản của nhà họ Qúy và ba cậu đều thuộc về cậu.
Nhưng chỉ là nghe nói.
Ba cậu không hề ham muốn quyền lực, không đúng, nói đúng hơn là chỉ hận không thể giao công ty cho cậu sớm một tí.
Qúy Yến lại nghĩ rằng, đời này cậu là người thắng cuộc là do có được ba mẹ tốt nhất trên đời.
Từ trước đến nay, bọn họ nuôi nấng dạy dỗ cậu không hề giả tạo...tuy rằng lúc nào cũng khoe khoang tình cảm trước mặt cậu.
Đến khi cậu dần lớn lên, đến khi bác sĩ nói rằng ba cậu bị bệnh nặng, nhưng ông ấy vẫn cố gắng chống đỡ.
Đến một ngày kia, hai người họ cùng rời đi.
Đến khi cậu đọc được nhật kí của ba.
-- Nhan Nhan chỉ thích ăn đồ tôi nấu, tôi đi rồi thì ai sẽ nấu cho cô ấy...
Cậu có thể nhận ra sự dị dàng từ trong câu chữ. Trong giây phút ấy, Qúy Yến đột nhiên cảm thấy cậu không phải là người thắng cuộc.
Ba mẹ cậu mới là người thắng.
Bọn họ có được được nhau, đó chính là điều tuyệt vời nhất trên đời này, chưa bao giờ mất đi.
....Đường phân cách tuyến...
Bên ngoài cửa sổ, mọi vật vẫn còn chìm trong đêm tối.
Ngoài dự đoán của nàng chính là, hôm sau khi mình đang ngâm thuốc thì được nói chuyện với Điểm Điểm, cần phải thống nhất dược liêu và công pháp nàng nhận được.
Nàng nhận được công pháp kia khi lấy được quyển công pháp của những linh hồn, tên là Phượng Niết.
Mặc kệ giống nhau thế nào, cũng không quan tâm Điểm Điểm vì sao lại biết, hay là phần thưởng đạt được không được sử dụng ở thế giới khác nhưng vì sao Điểm Điểm lại xuất hiện...
Chuyện đầu tiên Tinh Nhan làm chính là mở bản công pháp kia ra.
Chữ cái màu vàng lần lượt đi vào đầu cô, hóa thành một bộ công pháp, điều kỳ lạ là cô lại hiểu nó.
Phượng Niết có lẽ có quan hệ với tộc Phượng Hoàng, có điểm chung là 9 lần chuyển, mỗi một lần chuyển là một lần niết bàn, nhằm vào công pháp của linh hồn, trước khi chuyển cũng cần dược liệu để trợ giúp.
Đau đớn càng lúc càng kịch liệt, đặt biệt là sau khi nàng khởi động công pháp, linh hồn giống như bị xé rách.
"Cố gắng lên." Lúc nàng sắp ngất đi, ở bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng, "Nếu mà ngất đi coi như thành công cốc."
Mơ mơ màng màng, Tinh Nhan cắn chặt cánh tay.
Một ngày trôi qua, đến khi nàng hoàn thành được vòng chuyển thứ nhất, nước thuốc mất hết tác dụng.
Khung cảnh bỗng nhiên biến đổi.
Tinh Nhan lại mở mắt ra lần nữa.
Trước mặt có một nam nhân mặc đồ đen đang ôm một nữ nhân trong lòng, hắn lau vết máu bên miệng, nở một nụ cười lạnh lẽo, "Thế này xem ra thiếu chủ không chừa cho chút mặt mũi?"
Tinh Nhan đã biết đây là đâu.
Đây là lúc nam nữ chính và nguyên chủ bắt đầu xung đột.
Đấy là hành trình ở bí cảnh.
Tinh Nhan thở hổn hển, cảm giác ở miệng có vị ngọt, phun ra một ngụm máu.
Nàng theo thói quen liếm vết máu ở môi, mỉm cười, "Đương nhiên là không rồi..."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng khi người khác nghe thấy cảm giác vô cùng quỷ dị.
Vừa dứt lời, âm thanh "đing đang" lại vang lên, tầng lớp ảo ảnh hiện ra, pháp bảo nhuốm đầy vị máu đánh mạnh sang đây, nam chính cũng không ngồi yên, ôm nữ chính tránh được một chiêu.
Tinh Nhan chậm rãi lau khóe môi, nhìn vết máu đỏ trong lòng bàn tay mà bật cười.
Trong hai năm ốm đau kia, cơ thể cô đã sớm quen với việc hộc máu, nhưng vấn đề ở đây là, cô không có thói quen chém giết, sát chiêu của cô chỉ là phù chú thôi.
Nam nữ chính không biết sao ngã xụi xuống đất.
Nam chính lạnh lẽo nhìn Tinh Nhan, che chở người trong lòng, không nói nên lời.
Tinh Nhan cong khóe mắt, chậm rãi lau đi vết máu trong lòng bàn tay, bỗng nhiên muốn hát một bài.
Đôi mắt nàng hiện lên cảm xúc khó nói, nhưng không hề chần chờ, nàng hạ tầm mắt, giật giật ngón tay, sương mù lại hiện lên một lần nữa.
Chém thẳng về phía hai người đang nằm dưới đất kia.
Khóe mắt nam chính rách một đường.
***
Editor bán than: Cái thế giới này nó vừa nhiều chữ mà lại vừa nhiều chương. Nó là TG dài nhất cả bộ đấy các bác:((. Mị không có kinh nghiệm làm tu tiên nên các bác thông cảm ạ <3