Quấn Lấy Không Buông

Chương 35 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Vu Tà ôm Bạch Nguyệt Sơ tìm một hang động để nghỉ tạm. Hắn ta không hỏi quan hệ giữa nàng và hòa thượng Giowis Sân là gì.



Hắn ta chỉ lấy đan dược ra đút cho nàng ta rồi ôm nàng vào trong lòng trấn an, "Nguyệt Sơ, nàng có sao không?"



Bạch Nguyệt Sơ suy yếu, không nói gì.



Nam nhân đau lòng lau mồ hôi trên trán nàng ta, giận dữ nói, "Dám làm tổn tới nàng, bổn thiếu chủ sẽ khiến nàng ta trả giá."



Nghĩ đến điều gì, vẻ mặt đầy tà ý chuyển sang cưng chiều. Hắn vỗ vỗ nàng ta, "Ngoan, nàng chữa thương trước đi."



Bạch Nguyệt Sơ cảm động, nhịn không được cọ cọ vào lòng hắn, che đi ánh mắt bất thường của Vu Tà.



Nàng ta nhớ rất rõ, lúc tina thiếu chủ Tinh Ma cung muốn giết nàng ta, chính Vu Tà đã che chở trước mặt mình.



Bạch Nguyệt Sơ hạ tầm mắt, khoanh chân lại vận khí. Đáng tiếc hắn lại là ma tu.



Năm ấy khi cả làng bị sát hại, nàng ta đã lập lời thề không đội trời chung với ma tu.



Ma khí bị nàng ta hấp thu vào cơ thể, không ai biết, ma khí tiến vào kinh mạch đã biến thành linh khế.



Đây là một trong những kỳ ngộ của bns, công pháp nàng ta trực tiếp nâng lên một bậc, linh khí và ma khí đều có thể hấp thu, đến khi tiến vào đan điền đều trở thành linh khí.



Vì thế nàng ta có thể tùy thời sử dụng công pháp. Có thể ngụy trang thành ma tu trong thời gian ngắn, Nhưng muốn chuyển linh khí thành ma khí thì hơi tốn sức, tốc độ cũng sẽ chậm hơn.



Chính vì thế mà lúc đấu nhau với thiếu chủ Tinh Ma cung, nàng ta mới tốn sức như thế.



bns không nghĩ nữa, tập trung tinh thần để trị thương.



Nam nhân thấy người trong lòng đang lơ đãng, vẻ mặt cưng chiều không đổi. Hắn khép đôi mắt hôn lên trán nàng ta, trong lúc ấy, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lẽo.



Hắn ta không hề biết rằng, người mình thích là đệ tử ngoại môn, có quan hệ với gs, lại càng không biết, tâm tư của nàng ta lại lớn như thế, nói thích hắn, ở bên cạnh hắn còn suy nghĩ chuyện khác.



Suy nghĩ một chút, sự xuất hiện của nàng... có hơi khả nghi.



Là thiếu cung chủ của một cung, Vu Tà lòng dạ độc ác, đầy bụng đa nghi. Chuyện này lại vừa đúng lúc, lúc người ta nghi ngờ thì nhìn cái gì cũng sẽ nghi ngờ, trước đây vì bị tình cảm che mắt mà bỏ qua, bây giờ hắn ta đã bắt đầu nghĩ đến.



Ma tu sẽ cài gian tế vào đạo môn, đạo môn đương nhiên cũng sẽ đưa người vào ma giới nằm vùng. Cho nên hắn cần phải suy nghĩ lại.



Thậm chí, chuyện nàng nói thích hắn rốt cục là thật hay giả.
Nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, không vui nhìn bùa chú trước động. Sau khi thu lại, trên tay xuất hiện một ngọn lửa, mấy tấm bùa bỗng chốc biến thành tro tàn.



gs hạ tầm mắt, biết nàng đang bất mãn vì mấy tấm bùa không cản hắn được.



...Trái tim luôn bình tĩnh bỗng chốc đau đớn. Không nên như thế, hắn rõ ràng là người đặc biệt của nàng.



Hắn dừng bước, không nói lời nào chỉ đưa một viên đan dược đến bên môi nàng, "Thí chủ."



tina không õng ẹo từ chối, thậm chí không hề kiểm nghiệm, liếm vết máu vì vận công mà chảy ra. Nàng nheo mắt cười rồi nuốt viên đan dược vào miệng.



Đầu lưỡi màu hồng phấn nhẹ nhàng lướt qua ngón tay hắn, mềm mại, ấm áp lại ngứa ngáy.



gs chậm chạp thu tay lại, nắm chặt ngón tay cái trong lòng bàn tay. Hàng mi khẽ run, vì nàng tin tưởng hắn, cũng vì sự mềm mại vừa rồi.



Đáng tiếc vào lúc này.



tina quay đầu lại, dường như nghĩ đến điều gì, một gốc hoa màu vàng xuất hiện trước mặt gs.



"Hoa Phạn Âm, đổi ngũ linh đan của ngươi.:



Trái tim như bị bóp nghẹn, gs im lặng thật lâu.



Tính theo giá trị, hoa Phạn Âm đối với người tu Phật mà nói thì trân quý hơn cả ngũ linh đan. Công dụng của nó cũng giống như tên. Sau khi chế thành đan dược có thể nghe được Phạn âm, từ đó có thể ngộ đạo. Nhưng mà nghe được nhiều hay ít cũng tùy cơ mà quyết định.



Chính là cái thái độ không muốn mắc nợ người khác này của nàng, thật là xa cách.



Không nên như thế.



Hắn luôn có linh cảm, bọn họ tuy hai mà một, rõ ràng không nên xa lạ như thế, rõ ràng hắn là người thân mật nhất của nàng trong thế giới này.



Quan hệ giữa bọn họ, không cần phải trả lại hắn bất cứ thứ gì.



"...Không cần đâu."



Hắn cúi đầu, không nói nữa.



Tác giả có lời muốn nói: Vợ ơi, đồ của anh chính là của em!