Quấn Lấy Không Buông

Chương 37 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Nam nhân bên trái nhìn về phía Giới Sân: "Đại sư mau giúp ta!"



"Mau giết yêu nữ!"



Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh.



Cơ thể nữ tử nằm trên mặt đất căng cứng, ánh mắt trở nên u ám, lòng bàn tay đang cuộn lại tạo thành một tư thế phòng thủ.



Tinh Nhan bật cười, thuận tiện cúi đầu lau vết máu bên khóe môi, ánh mắt liếc sang người vừa cất lời, "Sao? Giết ta à?"



Một nam nhân nhìn thấy nàng đang cúi đầu nhìn ngón tay mình, nhẹ nhàng đưa ngón tay lên miệng liếm liếm, hắn ta bật thét lên, "Đại sư!"



Trong giọng nói không khống chế được sự sợ hãi.



Có ai mà không sợ chết.



Tinh Nhan của Tinh Ma cung, lúc nàng liếm máu mà nở nụ cười chính là lúc nàng muốn ra tay.



Lúc trước khi thiếu chủ Tinh Ma cung biết đối nhân xử thế chính là lúc ma đạo phát triển. Khi Tinh Nhan xuất hiện, chỉ hơi động ngón tay liền hộc máu đã khiến đối thủ bật cười khoái chí. Lúc ấy những vị có mặt ở đây ai mà không góp vui vài câu.



Nhưng không ai ngờ, chỉ cần nàng nếm được mùi máu liền biến thành một người hoàn toàn khác.



Điên cuồng không sợ chết, máu của nàng như vô tận, người bình thường mà mất máu như thế e là đã kiệt sức từ lâu, nhưng nàng vẫn có thể cười tươi như thế, sức khỏe hồi phục nhanh chóng vô cùng biến thái, lau lau vết máu bên khóe môi liền có thể đứng dậy tiếp tục.



Đến khi nàng vừa hộc máu vừa cười sau đó tiễn tất cả những người đã cười nhạo nàng xuống điện ngục, mọi người mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.



Đặc biệt là những người đã từng chứng kiến nàng giết người, ví dụ như hắn ta.



May mắn thay, may mắn thay vẫn còn Giới Sân đại sư ở đây.



Giới Sân đại sư ghét ác như thù, có lòng phổ độ chúng sinh, tu vi lại cao hơn nữ ma đầu này, cho nên tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.



Nam nhân nhìn Giới Sân đại sư đang ngồi khoanh chân, nhẹ nhàng thở ra.



Hai người còn lại cũng lấy lại tinh thần liền cúi đầu hành lễ, "Mọi chuyện đều nhờ vào đại sư!"



Bọn họ không hề phát hiện, Giới Sân chưa hề đồng ý giúp đỡ.



Tinh Nhan nheo mắt nhìn người đang được mọi người gọi là đại sư kia, nụ cười càng thêm rực rỡ, xuống tay càng ngoan độc.



Nàng nhìn về phía ba người kia, liếm liếm khóe môi mà không hề quan tâm đến vị đại sư bên cạnh, xuất ra một chưởng, luồng sương mù đỏ như máu từ đâu hiện lên bao vây lấy ba người bọn họ.


Qủa nhiên, một lực đạo yên lặng tới gần, đồng tử hắn co rụt lại, cảm giác cái chết sắp đến gần.



Dường như hắn đã dốc hết sức lực. Nhưng cuối cùng vẫn vô dụng.



Ngay sao đó, hắn thấy phía trước xuất hiện một người.



Người kia cong khóe miệng mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt long lanh vô cùng quyến rũ nhưng lại khiến hắn toát mồ hôi lạnh.



Cổ tay trắng nõn xuất ra một chưởng.



Trông thì chỉ là một chiêu thức bình thường, thậm chí còn không mang tí lực nào. Bàn tay thon dài trắng nõn mang theo một vẻ đẹp khó tả, chậm rãi là thế nhưng lại không thể nào thoát được.



Khi bàn tay nàng chưởng vào ngực hắn, trong nháy mắt cơn đau đớn truyền khắp lục phủ ngũ tạng, cả người như bị đánh nát.



Ngay sau đó, hắn ngã xuống.



Nam nhân rơi xuống trước hòn đá kia tạo thành một cái hố to. Mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, máu không ngừng chảy ra ngoài dọc theo khóe môi.



Hắn bỗng nhiên thấy trên hòn đá ấy Giới Sân đang đút đan dược cho Tinh Nhan, đôi mắt bỗng dưng trừng to.



"Các ngươi..." Hắn cố nói, "Các ngươi có..."



Gian tình!



Hòa thường nhìn hắn, nở một nụ cười từ bi, "A di đà phật!"



"Thí chủ thật có mắt."



Lần này cuối cùng không phải là nói đùa nữa rồi!



Từ bi cái gì! Thánh thiện cái khỉ! Có mắt cái mông ấy!



Người đàn ông tức đến nội thương, thở hổn hển rồi không cam lòng nhắm mắt.



Tác giả có lời muốn nói.



Chính đạo: Giới Sân! Mau giết ả ta!



Giới Sân: Thí chủ nói đùa!



Giới Sân tỏ vẻ: Các thí chủ đây thật thích nói đùa.