Quấn Lấy Không Buông

Chương 51 :

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Đúng lúc này, trường đao màu vàng mang theo sức mạnh như muốn xé nát cả bầu trời chém thẳng xuống chỗ trí mạng của giao long...



Nó gầm lên một tiếng, sợ hãi vặn vẹo cả người, cố gắng vươn cái lưỡi dài về phía trước, tưởng chừng có thể chạm tới vòng sáng màu vàng kia thì giây tiếp theo cái lưỡi đã rơi xuống đất.



Trường đao màu vàng biến mất trên tay hòa thượng.



Ngay tại vị trí bảy tấc của giao long bỗng chốc xuất hiện một vết cắt, máu theo đó phun ra như suối.



Giới Sân nheo mắt, hai tay bấm một pháp quyết, một luồng sức mạnh hiện lên bao lấy thi thể giao long biến nó thành tro tàn, hoàn toàn không có ý định giữ lại cơ thể quý giá của giao long.



Dường như hắn phải nghiền nó thành tro thì mới hài lòng bỏ qua.



Sau khi làm xong, lệ khí giữa hai đầu mày của hòa thượng mới biến mất, ngay lập tức trở lại dáng vẻ hiền lành như trước.



"A di đà phật." Hắn chắp tay trước ngực niệm một câu kinh phật, cơ ngực màu đồng run run làm giảm đi vài phần từ bi hiện lên khóe mày của hắn.



Giới Sân bình tĩnh bước qua vũng máu rồi mặc tăng bào vào, hắn lại trở về dáng vẻ cao tăng dịu dàng thánh thiện.



Tiện tay xoa xoa đầu con thú nhỏ, hòa thượng cẩn thận ôm lấy người nằm dưới đất lên rồi chạy vào tầng thứ năm.



Con thú nhỏ kêu một tiếng sau đó nhảy lên vai hắn ngồi.



...



Mỗi một lần tiến vào một tầng mới, người dự thi sẽ được đưa đến những địa điểm khác nhau một cách ngẫu nhiên.



Ai có vận khí tốt thì có thể được đưa đến sát lối vào của tầng tiếp theo. Ai không có vận khí sẽ bị đưa đến hang ổ của ma thú khiến cho việc chạy trốn cũng trở thành một điều xa xỉ.



Nhưng cũng sẽ có ngoại lệ, ở đây có điểm giống với bí cảnh, chỉ cần lúc truyền tống, nếu hai người cùng nắm tay nhau thì sẽ được đưa đến cùng một chỗ.



Giới Sân cúi đầu dịu dàng nhìn người trong lòng mình.



Nhưng người đồng hành trong bí cảnh không nhiều, huống chi là trong Cửu trọng tháp chỉ có duy nhất một người chiến thắng, nếu mang theo người đi cùng thì ai biết người chiến thắng là ai chứ.



Ánh sáng màu xanh lóe lên, bóng dáng hai người trong truyền tống trận đã biến mất...



***



Dựa vào tu vi thì Giới Sân được xem như là người đứng đầu trong tháp hiện nay, danh xưng thiên phú của nữ chính cũng không thể nào so sánh với Giới Sân đại sư.



Thực tế, cái danh thiên phú của nữ chính chỉ là nói quá mà thôi, kỳ ngộ nàng ta gặp đúng là nhiều, thiên phú cũng có nhưng đa phần là do thổi phồng quá đáng.
Hòa thượng ngồi dưới gốc cây khẽ cười, hắn dịu dàng che chở cho nàng, dựa vào gốc cây truyền Phật quang vào.



Linh quang hiện lên, khiến hoa ở trên cây nở rộ, tán cây đung đưa, vang lên tiếng động sàn sạt như một lời cám ơn.



Vài cánh hoa rơi xuống, đáp lên đôi môi của người đang ngủ.



Ánh mắt Giới Sân nhìn theo vị trí cánh hoa rơi.



Làn da tái nhợt như bông tuyết, hàng mi đen dày giống như hai phiến quạt, cánh hoa rơi lên môi nàng. Khi nàng nhắm mắt không còn vẻ mạnh mẽ như trước, nhìn nàng ngoan ngoãn, thêm chút yếu ớt giống như một cô gái cần người che chở.



Giới Sân cuộn chặt nấm đấm.



Hắn dịu dàng vén tóc nàng, lấy cánh hoa trên môi nàng xuống.



Cánh hoa rất nhỏ, dán chặt trên bờ môi nàng khiến tay hắn run rẩy khi chạm vào. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi nàng.



Giới Sân cầm lấy cánh hoa nhét chặt vào lòng bàn tay.



Hắn nhìn đôi môi khô nứt của người trong lòng không chớp mắt.



Tinh Nhan ngủ vô cùng yên ổn, như cảm thấy khát, đầu lưỡi vô tình liếm liếm khóe môi rồi lại chìm vào giấc ngủ.



Hòa thượng cúi đầu niệm phật, nhịp tim trầm ổn vang lên, hắn như đang bất động.



Nhưng gương mặt lại không kiềm chế được mà càng tiến lại gần.



Càng lúc càng gần.



20 centimet...



10 centimet...



5 centimet...



Đúng lúc này, hàng mi người trong lòng run run, sau đó mở mắt ra.



Bốn mắt nhìn nhau.



Cả người Giới Sân cứng đờ.